LÃO TỔ TÔNG CỦA TA 6

Từ sau đại hôn của lão tổ tông, người làm trong phủ nhà tổ dần hình thành một thói quen kỳ lạ—họ chỉ thấy một người “sống” duy nhất là Trầm Niệm Sơ.

Dù ai cũng biết, điện thờ ấy không phải chỉ có mình cô.

Nhưng lão tổ tông… chưa từng hiện thân trước họ, không một lần.

Cả phủ tổ rộng lớn quanh năm tĩnh mịch, nhưng ngày nào cũng có dấu hiệu của sự sống:

Sáng sớm, người làm bước vào hôn phòng, nhẹ tay dọn lớp chăn đệm hỗn độn để lại sau một đêm hoan ái—không hỏi, không nhìn, không suy đoán.

Họ thay ga, gấp chăn, chuẩn bị nước nóng, rồi mang bữa sáng lên phòng.

Tông nữ—cũng là lão tổ phu nhân—ăn xong sẽ được che ô đưa đến điện thờ thắp hương, sau đó đến thư phòng đọc sách hoặc thỉnh thoảng tiếp vài hậu duệ đến vấn an, giải quyết việc trong tộc.

Cả ngày, cô nói chuyện một mình, cười một mình, cau mày một mình. Người làm cúi đầu, chỉ nghĩ tông nữ đang nhớ nhung lão tổ tông—ai cũng biết, ngài ấy luôn ở bên cô.

Nhưng chỉ có đêm đến là cửa phòng đóng chặt.

Từ sau bữa cơm chiều, cả căn nhà tổ dường như tách khỏi nhân gian. Không một ai được phép đặt chân vào điện chính, không một người nào dám bước đến gần hôn phòng.

Bởi vì họ biết, từ khi cưới tiểu tân nương, lão tổ tông chẳng cần hiện thân với ai khác. Chỉ cần một mình Trầm Niệm Sơ là đủ.

---

Đêm đó, gió nhẹ từ khe cửa sổ chạm vào làn da ửng đỏ của Trầm Niệm Sơ khiến cô co người khẽ rên một tiếng. Nguyên Ninh vừa cúi đầu cởi dở vạt áo ngủ bên vai cô, ánh mắt còn vương lửa nóng, tay chưa kịp chạm thì ngoài cửa vang lên ba tiếng gõ dồn dập như trống trận, chưa kịp phản ứng thì “rầm”, cánh cửa phòng ngủ bật mở.

Ánh nến lay động phản chiếu gương mặt người làm run rẩy như muốn đổ sụp tại chỗ.

Trên giường, áo ngủ của tông nữ vương vãi, váy ngủ xộc xệch đến tận đùi, da thịt nõn nà lộ ra trong ánh nến. Lão tổ tông – vị thần mà họ chỉ dám thầm nhắc trong lúc thắp hương – đang nghiêng người che lấy vợ mình, trên người vẫn là trường sam màu khói chưa cởi.

Không khí như đông lại.

Nguyên Ninh nhíu mày, trầm giọng như gió lướt qua mặt hồ mùa đông:

“To gan, ngươi dám xông vào hôn phòng của ta?”

Người làm hốt hoảng quỳ khuỵu xuống, miệng lắp bắp chẳng thành câu. Trầm Niệm Sơ cũng vừa mới tỉnh khỏi cơn mơ màng, bị tiếng động làm giật mình, cả người như muốn rút vào lòng Nguyên Ninh trốn mất.

Nguyên Ninh cau mày, thu lại thần sắc lạnh lẽo, nhẹ giọng hơn một chút, vẫn ngồi bên cạnh Niệm Sơ, tay kéo chăn che kín cho cô, rồi mới chậm rãi nói:

“Ta bảo ngươi quỳ sao? Nói đi, có chuyện gì? Là đứa con cháu nào của ta gặp chuyện?”

Người làm vừa sợ vừa muốn khóc, chân khuỵu xuống dừng lại giữa không trung, quỳ xuống thì không phải mà đứng lên cũng không xong, lắp bắp:

“Là… là tiểu thiếu gia ở Hàng Châu, Trầm Khải Minh… cậu ấy hôn mê trong bệnh viện đã một tuần… Trưởng lão nhánh bên đó… đã quỳ ở điện thờ rồi… còn… còn con cháu cả nhánh thì khóc lóc ngoài nhà khách ạ…”

Nghe đến đó, ánh mắt Nguyên Ninh trầm xuống.

Chi Hàng Châu, đơn truyền đến đời này chỉ còn một độc đinh – Trầm Khải Minh. Gia tộc bên đó làm ăn phát đạt, kinh doanh xa xỉ phẩm, sống xa hoa hơn người, thế nhưng… lại sinh ra một đứa cháu ăn chơi trác táng, ngày đêm đua xe, uống rượu, cặp kè đám bạn bất hảo. Một tuần trước tai nạn xe, rơi vào hôn mê sâu, sống chết chưa biết.

Ánh nến chiếu lên gương mặt lạnh nhạt của lão tổ tông. Một thần linh có thể giận vì phàm nhân không lễ độ, nhưng sẽ không bao giờ quay lưng với con cháu khi còn cơ hội cứu lấy mạng sống.

Nguyên Ninh nhìn Niệm Sơ – gương mặt nhỏ nhắn vùi trong chăn vẫn còn chưa tỉnh hẳn. Anh khẽ thở dài, cài lại cúc áo bị kéo lệch, cúi đầu hôn lên trán cô một cái như dỗ dành, rồi bước ra khỏi giường.

Vị thần nghìn năm của Trầm gia, lại phải một lần nữa vì con cháu mà hiện thần uy.

---

Bên trong điện thờ, trầm hương vẫn cháy từng vòng khói mỏng.

Trầm Niệm Sơ ngồi ngay ngắn trên ghế mềm phủ nhung, trâm ngọc lan cài trên đầu, bộ váy dài màu khói bạc thêu hình mây vờn sơn thủy rũ xuống bậc gỗ bóng loáng. Dáng vẻ nghiêm cẩn ấy khiến trưởng lão Hàng Châu phải run rẩy quỳ dập đầu.

Phía sau nàng, không ai trông thấy, Nguyên Ninh ẩn thân lặng lẽ đứng.

“Trưởng lão, có chuyện gì muốn cầu tổ tông sao?” – Niệm Sơ lên tiếng, giọng mềm nhẹ.

Phía sau, giọng Nguyên Ninh truyền vào tai nàng, thấp như gió thoảng:

“Em phải hỏi: tiểu tử, ngươi có chuyện gì muốn nhờ vả, nói mau.”

Niệm Sơ khẽ liếc qua vai, ánh mắt như nói “ngài câm miệng lại giúp ta cái đi.”

Trưởng lão nhà họ Trầm bên Hàng Châu dập đầu đến đỏ cả trán:

“Cầu xin tổ tông, xin phu nhân, cứu Khải Minh… nó hôn mê đã một tuần rồi, bác sĩ nói… không còn hy vọng… Khải Minh là độc đinh của chi này… cầu xin người thương xót…”

Niệm Sơ định mở miệng khuyên giải nhưng phía sau lại truyền đến giọng bực bội đầy “cà khịa” của Nguyên Ninh:

“Mắng hắn, mắng nặng vào, dạy dỗ con cháu không nghiêm, bị tiền làm mờ mắt, xứng đáng.”

Niệm Sơ bặm môi. Bảo cô mắng một ông già gần bằng ông nội mình sao? Mắng sao cho ra miệng?

Mà chưa kịp nói gì, trưởng lão kia lại gào khóc như trút ruột.

Rốt cuộc vẫn là giọng của Tổ tông Trầm gia vang lên khắp điện thờ, dội vào từng cột đá, từng bài vị:

“Ngươi khóc cái gì hả, ù hết cả tai phu nhân nhà ta rồi!

Con cháu dạy thế đấy à? Có gan uống rượu đua xe thì có gan chết luôn đi. Chết một đứa bớt lo một đứa.”

Trưởng lão run rẩy. Ông ta quỳ dập đầu liên tục, đầu nện xuống nền đá lạnh đến bật máu:

“Xin tổ tông thương xót… mạng của con cũng được… chỉ xin người cứu lấy đứa nhỏ, đừng để chi Hàng Châu tuyệt tự…”

Giọng Nguyên Ninh sắc lạnh như chém qua từng chữ:

“Ta muốn mạng ngươi làm gì? Về đây chiếm chỗ ngồi trong điện thờ của ta à? Không cứu là không cứu.”

Trưởng lão run lẩy bẩy, chẳng cầu được tổ tông, đành quay sang quỳ lạy Niệm Sơ:

“Phu nhân, xin người… xin người vì lòng nhân hậu…”

Niệm Sơ ngồi yên, gương mặt có chút hoảng loạn.

Nàng mới mười chín tuổi, từ nhỏ học cách quản lý cúng tế, chia ruộng, lo hôn sự – chứ chưa từng đối mặt với sinh tử của một dòng nhánh Trầm gia như thế này.

Nguyên Ninh khẽ đặt tay lên vai nàng, an ủi, cũng là răn đe:

“Cầu xin phu nhân cũng vô dụng. Trái với thiên mệnh là phải trả giá.”

Trưởng lão không phục, liều mạng chất vấn:

“Nhưng người giữ lại linh hồn tông nữ đời trước, đợi cô chuyển sinh, đích thân đi tìm lão tông gia Trầm Vọng về, tại sao không cứu cháu trai ta?”

Không khí như ngưng lại.

Nguyên Ninh bật cười gằn, giọng gằn từng tiếng:

“Ngươi dám so con cháu mình với Tiểu Trầm Vọng nhà ta à?

Hắn liều mạng vì quốc gia. Vợ hắn giữ Trầm gia trong chiến loạn, chết cũng không khuất phục.

Và họ – sinh ra phu nhân của ta.

Ngươi có cái tư cách gì so với họ?”

Đêm đó, trưởng lão Hàng Châu thất thểu rời điện thờ. Tổ tông chỉ để lại một chữ:

“Cút.”

Trong chính điện, Niệm Sơ vẫn chưa rời đi. Nàng xoay người, nhìn gốc ngọc lan đã hơn nghìn năm, khẽ hỏi:

“Thật sự không cứu sao?”

Nguyên Ninh đặt tay lên trâm ngọc lan trên tóc nàng, mỉm cười:

“Cứu chứ. Mạng tên nhóc đó lớn, chưa chết được đâu. Để đám con cháu dốt nát kia khóc vài hôm cho tỉnh lại cái đã.”

---

Tối hôm ấy, Niệm Sơ nằm trong lòng Trầm Nguyên Ninh, hơi thở anh vẫn đều đều nơi gáy cô, tay nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng như vỗ về đứa trẻ nhỏ, nhưng mãi mà cô vẫn chẳng thể nào ngủ được.

Nguyên Ninh không nói gì một lúc lâu, cuối cùng cũng lên tiếng trước, giọng anh vẫn lười nhác, mang chút cưng chiều:

“Sao thế, lại suy nghĩ gì rồi?”

Niệm Sơ im lặng một lúc, cuối cùng vẫn buột miệng hỏi ra:

"Ngài nói... thay đổi thiên mệnh là phải trả giá. Vậy còn ngài thì sao?

Mẹ ta—kiếp trước là A Ly, nghe nói ngài giữ linh hồn bà lại điện thờ hàng trăm năm, để bà được tái sinh trở thành tông nữ, còn đích thân đi tìm cha ta trở về…

Ngài... đã trả giá gì?"

Tay đang vuốt lưng cô của Nguyên Ninh khẽ dừng lại.

Trong bóng tối, anh cúi đầu, nhẹ nhàng dụi chóp mũi mình lên đỉnh đầu cô gái nhỏ như đang né tránh câu hỏi, cũng như né tránh hồi ức.

Giọng anh bật ra vẫn là giọng điệu bỡn cợt thường ngày:

“Ta doạ tiểu tử Hàng Châu kia thôi, làm gì có trả giá gì chứ. Em đừng nghĩ nhiều.”

Niệm Sơ khẽ ngẩng đầu, gương mặt lộ vẻ nghi hoặc.

“Thật sao?”

Nguyên Ninh bật cười. Cười nhẹ mà như thể xua đi những gì sâu xa nhất.

Anh bất ngờ lật người, ép cô dưới thân, một tay luồn sau eo, một tay chống cạnh má cô, cúi đầu nói khẽ bên môi cô:

“Ta lừa em làm gì? Nếu không ngủ được, chi bằng cùng ta làm một chút chuyện khiến ta vui vẻ hơn đi.”

Hơi thở anh phả bên tai, trầm thấp mà ngả ngớn. Niệm Sơ đỏ mặt quay đầu sang bên né tránh, nhưng lại bị anh giữ lấy cằm, hôn thật sâu như trừng phạt vì đã hỏi điều không nên hỏi.

Mà trong từng nhịp va chạm sau đó, giữa hơi thở dồn dập và tiếng gọi khẽ trong cổ họng, Nguyên Ninh bỗng nhớ lại— Năm đó, khi giữ linh hồn A Ly ở lại nơi điện thờ, để cô được tái sinh thành Trầm Ly, là lúc anh suýt bị thiên lôi đánh tan hồn phách. Một vị thần dám can thiệp luân hồi nhân quả, dám nghịch mệnh trời… Đổi lại, chỉ còn lại một thân bán thần, pháp lực hao tổn nặng nề.

Nhưng anh không hối hận.

Vì khi Trầm Ly sinh ra, là một cô bé ngoan, không đòi hỏi gì ngoài việc châm hương đúng giờ, không cầu lợi, không hỏi xin.

Và khi Trầm Vọng gặp nạn, anh kéo hắn về tận cửa nhà tổ, tự mình rời núi, tiêu hao phần lớn pháp lực… nhưng vẫn không hối hận.

Vì họ đều là người nhà của cô gái đang nằm trong lòng anh bây giờ.

Pháp lực của anh được bồi đắp nhờ sự thờ phụng chân thành, bằng những lời khấn không vụ lợi, bằng ngọn nhang thắp lên chỉ vì kính trọng.

Nếu không có Trầm Ly – và cả Thịnh Vọng thật lòng phụng dưỡng khói hương, anh đã tan vào đất trời từ lâu rồi.

Nhưng những điều ấy…

Không cần để tiểu tân nương của anh biết.

---

Ba ngày sau, khi Niệm Sơ bước vào điện thờ như thường lệ, vừa dâng hương vừa sửa lại trâm ngọc lan cài đầu, cô đã thấy trưởng lão chi Hàng Châu quỳ im lặng nơi góc điện.

Không giống mấy hôm trước, ông không khóc lóc ầm ĩ, chỉ khẽ cúi đầu chào cô một cái, rồi quay sang dập đầu với bài vị của Trầm Nguyên Ninh.

Nguyên Ninh ngồi trên ghế cao nhất, tay chống má, lười biếng liếc xuống, khẽ nhướng mày, giọng như đang đùa:

> “Hôm nay tiểu tử biết điều rồi nhỉ. Nhưng quỳ cũng phải biết điều độ một chút…”

Anh nghiêng đầu, khẽ liếc sang Niệm Sơ rồi thản nhiên nói tiếp, giọng kéo dài như trách móc ai đó:

> “Quỳ gọn sang bên, ngươi đang chắn đường phu nhân nhà ta rồi đấy. Mau để nàng dâng hương còn về phòng ngủ bù. Hôm qua ngươi khóc lóc inh ỏi làm nàng đau đầu, chẳng ngủ được chút nào.”

Trưởng lão sợ tới mức rụt cổ lại, lùi thêm vài tấc, vội quỳ hẳn vào mép chiếu.

Còn Niệm Sơ, vừa đặt nén hương lên lư hương chính, vừa nhíu mày lườm anh, kiểu như muốn nói:

> “Không ngủ được là tại ngài, đừng đổ lên đầu người ta.”

Nguyên Ninh thấy thế thì cười khẽ, búng tay một cái cho lư hương bốc khói đều, như thể đang làm trò lấy lòng.

Sau khi dâng hương xong cho hàng trăm bài vị trong chính điện, Niệm Sơ bước đến gần trưởng lão, khẽ gật đầu lễ độ:

> “Trưởng lão, người đứng lên trước đi. Chuyện của đích tôn, tổ tông... sẽ nghĩ cách.”

Trưởng lão còn chưa kịp cảm ơn, giọng Trầm Nguyên Ninh lại vang lên, lần này đã nghiêm nghị hơn hẳn:

> “Tên nhãi con kia, đừng vội mừng. Ta chỉ giữ lại mạng cho nó, tỉnh lại thế nào, thành ra cái gì… còn phải xem thiên mệnh.”

Nhưng như thế đã là đủ. Đủ để một người ông cả đời ngẩng đầu vì đứa cháu trai quỳ xuống cảm ơn.

Trưởng lão cúi đầu thật thấp:

> “Tạ tổ tông ân chuẩn. Tạ lão tổ phu nhân ân chuẩn.”

Niệm Sơ lúng túng lùi về sau nửa bước, cô thật sự vẫn chưa quen với việc được con cháu cúi đầu lễ bái, trong lòng trào lên cảm giác khó gọi tên—một phần kính sợ, một phần trách nhiệm, một phần vẫn chưa kịp làm quen với vai trò mới: Phu nhân của lão tổ tông.

---

Mọi chuyện đã định.

Hai vợ chồng tổ tông sẽ lên đường đến Hàng Châu.

Chiếc máy bay tư nhân mang dấu ấn Trầm gia đã chuẩn bị sẵn, bên trong nội thất toàn bộ là lụa đỏ và hoa ngọc lan, do chính Niệm Sơ chọn từ lúc cưới.

Còn Trầm Nguyên Ninh, vị thần ngàn năm ẩn thân trong linh khí núi tổ, nay lại một thân trường sam khói bạc, vừa bước lên bậc thang máy bay vừa hỏi cô vợ nhỏ:

> “Lát nữa đến bệnh viện, em định gọi ta là gì? Tổ tông? Hay ông xã?”

Niệm Sơ đỏ mặt trừng anh:

> “Ngài bớt mơ đi.”

Nguyên Ninh cười vang cả khoang máy bay, cười đến mức hoa ngọc lan bên cửa sổ cũng run rẩy theo từng trận gió.

---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play