LÃO TỔ TÔNG CỦA TA 3

Đêm sinh nhật 18 tuổi.

Trầm Niệm Sơ ngủ rất sớm. Cô mệt đến mức chẳng thèm thay áo ngủ, cứ thế cuộn mình trong tấm chăn mỏng giữa căn phòng chính viện quen thuộc — nơi từng là phòng của mẹ cô năm xưa, nơi giờ đây thuộc về tông nữ mới.

Nhưng chính căn phòng ấy, giấc mơ ấy, kéo cô xuống tận đáy.

Trong mộng, anh xuất hiện. Vẫn là bóng người cao lớn khoác áo dài cổ truyền màu tro, mái tóc dài vấn gọn, đôi mắt đen sâu thẳm như mang theo một nghìn năm tịch mịch. Cô không chạy được, không kêu được, cứ như bị đóng đinh trong chính thế giới mà anh tạo ra.

> “Tông nữ của ta,” anh thì thầm, “em không thể từ chối ta.”

Gió thổi tung rèm, ánh trăng mờ len vào, mọi thứ như thật như mơ. Trầm Niệm Sơ thấy mình bị cuốn vào một cơn lốc kỳ dị, nơi tất cả cảm giác đều trở nên hỗn loạn. Đôi tay lạnh lẽo ấy chạm vào má cô, lên từng mảnh da thịt, giam cô trong một cái ôm vừa dịu dàng vừa đáng sợ.

Cô khóc, lần đầu tiên sau nhiều năm. Những giọt nước mắt mặn chát chảy ngược vào tim.

Trong mơ, cô muốn hét lên, nhưng cổ họng bị bóp nghẹt bởi một thứ quyền lực mơ hồ. 

> “Khóc cái gì,” anh khẽ cười, “không phải em rất muốn biết vì sao ta chọn em sao?”

Một lần rồi lại một lần, Trầm Niệm Sơ khóc đến ngất đi trong giấc mộng ấy.

Rồi anh tan vào không khí như chưa từng hiện diện.

Trầm Niệm Sơ choàng tỉnh, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo.

Căn phòng im ắng. Chỉ có ánh sáng hừng đông xuyên qua cửa gỗ trạm khắc. Nhưng chiếc trâm ngọc cô bẻ gãy hôm qua… không còn nằm trên bàn nữa.

Trên nền gỗ bóng loáng chỉ còn lại một đoá ngọc lan nhỏ, không héo úa, không tàn phai.

---

Sáng hôm ấy, trời không nắng. Ánh sáng rọi qua mành trúc chiếu xuống phòng Niệm Sơ chỉ là một mảng mờ xám, như chính vẻ mặt của cô.

Cô ngồi bên mép giường thật lâu, vẫn chưa thay áo ngủ, mái tóc đen dài xõa rối, mắt vô thần. Mọi thói quen thường nhật như bị bỏ quên ở một thế giới nào đó xa lạ. Cô—Trầm Niệm Sơ, tông nữ Trầm gia, người gánh trên vai trách nhiệm của cả một gia tộc—lần đầu tiên không đến điện thờ tổ buổi sáng.

Người làm lâu năm của phủ bước vào với thao tác quen thuộc, nhưng khi nhìn thấy cô vẫn còn ngồi đó cùng đệm giường phía sau, họ bất giác khựng lại.

Một người đàn bà đã ngoài năm mươi, tóc búi gọn, áo dài màu mực, là người hầu từng phục vụ từ thời Trầm Ly còn là tông nữ, bà biết chuyện này có nghĩa là gì, khẽ run giọng:

> “Tông nữ… chuyện này… có cần tôi gọi—”

> “Đừng để mẹ tôi biết.”

Niệm Sơ ngắt lời, giọng rất nhẹ, nhưng dứt khoát.

Cô đứng dậy, đôi chân trần giẫm lên nền gạch lạnh, lặng lẽ khoác chiếc áo khoác dài rồi bước ra ngoài. Mọi người tự động tránh đường. Không ai dám hỏi, không ai dám nhìn.

Cô bước qua hành lang nối các viện, qua cây ngọc lan trước điện thờ tổ vẫn đang rụng hoa từng cánh trắng muốt. Mùi hương ấy hôm nay khiến cô muốn nôn.

Gió núi thổi vạt áo dài bay lật về sau. Cô đi như một chiếc bóng, không định hướng, không mục tiêu.

Cô đi đến tận đường nhỏ sau núi, nơi không ai thường bén mảng đến trừ các bậc tộc lão tế trời vào ngày lễ lớn. Đường đất ẩm ướt, đá rêu trơn trượt, nhưng cô vẫn cứ đi, tay không, chân trần, như không còn nhận biết nổi thực tại.

Ký ức giấc mơ đêm qua đè lên vai cô từng tấc một, như lớp tro bụi của một ngọn núi lửa đã phun trào mà không ai biết.

> “Tông nữ của ta… em khóc cái gì chứ…”

Giọng nói ấy vẫn lẩn khuất trong từng hơi thở.

Niệm Sơ gục xuống, tựa lưng vào tảng đá rêu phủ dưới gốc cây ngọc lan cổ thụ, ôm đầu gối thật chặt, rồi bật cười. Không phải kiểu cười vui vẻ, mà là tiếng cười nứt nẻ, vỡ vụn như thể chính mình cũng không phân biệt được đang đau, đang nhục, hay đang điên.

Cô ngẩng đầu nhìn mảng trời qua tán cây:

> “Trầm Nguyên Ninh… rốt cuộc ngài là ai?”

---

Sáng hôm ấy, điện thờ tổ vắng tiếng bước chân quen thuộc.

Trầm Nguyên Ninh ngồi vắt chân trên bục cao nhất, nơi đặt bài vị chính giữa dòng họ. Một tay chống cằm, tay còn lại nhịp nhịp lên đầu gối, chán ngắt.

Dưới bệ thờ, lư hương vẫn cháy âm ỉ, khói trầm vẽ từng vòng uốn lượn lên mái điện. Mọi thứ đều đúng như mọi ngày — chỉ thiếu một người.

Thiếu cô gái nhỏ mỗi sáng sẽ quỳ gối ngay ngắn, cúi đầu thật sâu, giọng thanh trong thỉnh cầu ngắn gọn: “Xin tổ tiên phù hộ.”

Anh chậm rãi đứng dậy, tà áo dài cổ truyền lặng lẽ bay theo gió. Một làn khí nhàn nhạt xoáy quanh ấn ký ngọc lan trên ngực anh, rồi ánh sáng mờ dẫn đường. Anh không cần đi, chỉ cần nghĩ, là có thể đến.

Cô đang ngồi co ro dưới chân núi, giữa rừng cây tĩnh lặng. Tóc xõa rối, áo khoác dài bị bùn đất làm nhăn nhúm, trên mặt là vẻ hoang hoải mà người Trầm gia chưa từng thấy ở bất kỳ tông nữ nào.

Anh nhìn cô một lúc, rồi khẽ thở dài, như thể chính bản thân mình cũng thấy bất lực:

> “Nhóc con đêm qua bị doạ sợ rồi…”

Không có tiếng đáp.

Anh bước đến, bước chân nhẹ tựa gió. Không làm rơi một chiếc lá.

Rồi rất khẽ, từ phía sau, anh ôm lấy cô.

Vòng tay lạnh lẽo, mùi hương cũ kỹ không rõ thuộc về gỗ trầm hay đất cổ — bao bọc lấy thân thể đang run rẩy.

Nhưng ngay lập tức, Niệm Sơ như bừng tỉnh. Cô giật nảy người, dùng hết sức đẩy anh ra, như thể sự hiện diện của anh khiến da thịt cô buốt lạnh đến mức không thể chịu nổi.

> “Đừng chạm vào tôi!”

Giọng cô run rẩy, nghèn nghẹn, nhưng kiên quyết.

Trầm Nguyên Ninh hơi khựng lại.

Trong thoáng chốc, vẻ mặt anh hơi tối đi, nhưng nhanh chóng trở lại bình thản. Anh không tiến lên nữa, chỉ đứng đó, im lặng nhìn cô gái nhỏ đang cố giấu mình vào lớp áo choàng, ánh mắt cô tràn ngập hoảng hốt và xa lánh, không còn sự tin cậy từng có.

Một khoảng lặng kéo dài.

Rồi rất nhẹ, anh khẽ nói:

> “Ta xin lỗi…”

Một câu xin lỗi, trôi theo gió, nhẹ như không.

Nhưng Niệm Sơ không đáp. Cô quay mặt đi, hai tay siết chặt vạt áo trước ngực.

Trầm Nguyên Ninh nhìn cô hồi lâu. Không một lời biện giải, không ép buộc, anh chỉ lặng lẽ biến mất như chưa từng đến.

Chỉ còn lại trên đất, một đoá ngọc lan trắng rơi đúng bên cạnh bàn tay cô.

---

Buổi chiều hôm ấy, ánh nắng cuối ngày rọi xiên qua những cột gỗ lim già, điện thờ nhà tổ như khoác lên mình lớp áo màu đồng cổ. Trầm Niệm Sơ lặng lẽ quỳ trên đệm, tay đặt lên đầu gối, sống lưng thẳng tắp. Cô gái hoạt bát lanh lợi ngày nào giờ đây đã khoác lên mình nét trầm tĩnh lạnh lẽo y hệt tông nữ đời trước.

Cô ngước mắt, nhìn thẳng vào bài vị tổ tiên ở vị trí trung tâm rồi cất giọng:

“Có phải nếu ta không đồng ý, ngài sẽ mãi mãi quấn lấy ta như trong mộng? Sẽ trừng phạt con cháu Trầm gia... đến khi ta bất lực cầu xin?”

Giọng cười trầm thấp quen thuộc vang vọng khắp điện thờ, như từ sâu trong đá cổ vọng về:

“Ta còn tưởng nhóc con đến tìm ta chơi, hoá ra là đến hưng sư vấn tội tổ tông mình à.”

Cánh cửa điện phía sau đóng lại “cạch” một tiếng, nặng nề như thiên ý. Bóng dáng Trầm Nguyên Ninh từ không khí mà kết tụ, từng bước từng bước đi về phía cô.

Nhưng lần này, Niệm Sơ không lui. Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.

“Ngài muốn gì, cứ nói rõ.”

Trầm Nguyên Ninh nhìn cô gái trước mặt hồi lâu, ánh mắt khẽ dao động. Rồi anh tiến lại gần, thật gần, đến mức hơi thở lạnh buốt như cắt da cắt thịt.

“Ta muốn em.”

Câu nói bật ra, như một vết dao sắc rạch thẳng vào tim cô. Không phải là chiếm đoạt, không phải là khống chế, mà là một câu nói buồn bã và tê dại – lời ước vọng của một hồn phách cô độc tồn tại quá lâu giữa nhân gian.

Niệm Sơ khẽ thở ra, giọng run nhưng vững:

“Ta không thể làm người phụng sự cả đời… ta cũng không thể là tông nữ trọn vẹn nếu còn bị trói bởi một ấn ký không thuộc về mình. Ta không muốn làm nô lệ của ngài hay của Trầm gia.”

Cô lặng lẽ rút từ trong tay áo ra một đoạn trâm ngọc vỡ. Là chiếc trâm mẹ cô cài hôm sinh nhật. Gãy làm đôi khi cô phản kháng, và hôm nay – cô mang theo nó.

“Xin tổ tông, ngài muốn gì ở ta thì cứ chiếm lấy rồi hãy buông tha cho con cháu nhà họ Trầm. Để ngài, và cả ta… cùng giải thoát.”

Rồi không đợi anh phản ứng, cô nâng đoạn trâm lên, hướng về ngực trái – nơi ấn ký hoa ngọc lan từng rực sáng vào lễ tế năm nào. Nhưng bàn tay của Trầm Nguyên Ninh đã nhanh hơn. Anh nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt run rẩy.

“Ngốc à… Em tưởng dùng máu là phá được trói buộc ư?”

Niệm Sơ nhìn anh, đôi mắt dần ươn ướt:

“Vậy ngài nói đi, phải làm thế nào?”

Lần đầu tiên, Trầm Nguyên Ninh siết chặt cô vào lòng – không phải là ép buộc, mà như một linh hồn khát khao hơi ấm sau hàng trăm năm dài lạnh giá.

“Em không cần chết, không cần trả giá gì cả,” anh thì thầm, “chỉ cần… em tự nguyện đồng ý ở lại với ta.”

Trầm Niệm Sơ khựng người. Và rồi… cô khẽ gật đầu.

---

Khi cô tỉnh lại, điện thờ vắng lặng, ánh nến đã cạn một nửa. Không có ai, không có vết tích gì cả, trên người cô sạch sẽ. Chiếc trâm ngọc gãy nằm bên cạnh, nhưng ấn ký hoa ngọc lan trên ngực trái đã biến mất.

Cô chạm vào nơi ấy, ngực phập phồng, ánh mắt dần bình tĩnh lại.

Tổ tông đã không trói buộc nữa.

---

Từ đêm hôm ấy, Trầm Nguyên Ninh không còn ẩn mình nữa. Mỗi tối, khi gió thổi qua điện thờ, ấn ký hoa ngọc lan đã biến mất, nhưng hơi thở của anh vẫn hiện diện. Mỗi lần Niệm Sơ vừa chợp mắt, cô đều cảm nhận rõ có người bước vào giấc mộng.

Anh ngồi tựa bên cửa sổ, bưng chén trà cô quên cất, khẽ nhấp một ngụm. Anh nằm trên ghế trúc dưới hiên, gối đầu lên đùi cô, để cô vuốt tóc anh như an ủi. Có những đêm anh chỉ lặng lẽ ôm cô từ phía sau, không nói một lời, như thể sợ đánh thức cơn mộng đẹp.

Và cũng có những đêm, anh nắm tay cô, quấn lấy cô như trăng ôm mặt hồ, dịu dàng mà siết chặt.

Họ chẳng ai nói rõ mối quan hệ là gì, nhưng mỗi sớm tỉnh lại, trái tim Niệm Sơ như rơi vào khoảng trống.

Cô biết—mọi thứ… vẫn chỉ là mộng.

---

Một ngày nọ, có tộc nhân đến xin cô chọn giúp ngày cưới. Người đưa cả một chồng giấy tờ: nào ngày sinh tháng đẻ cô dâu chú rể, nào lời mời dự lễ, nào sổ lễ vật đã chuẩn bị xong.

Trầm Niệm Sơ cầm lấy, gật đầu nghiêm túc, rồi rời khỏi chính điện để vào điện thờ sau núi.

Ánh sáng chiều nghiêng qua khung cửa gỗ, bụi trầm hương lơ lửng trong không khí như tơ trời. Trầm Nguyên Ninh đã chờ sẵn, ngồi dựa vào bậc thềm trước bàn thờ, áo dài cổ lụa gấm phẳng phiu, mái tóc đen mượt như chảy vào bóng tối.

Cô quỳ bên cạnh, đặt cuốn lịch ngày giờ xuống trước mặt anh.

“Ngài chọn giúp ta. Hai người này là chi thứ tư bên nhánh bắc. Họ nhất định muốn tổ tiên chứng giám.”

Nguyên Ninh không nói gì, chỉ hơi nghiêng đầu, mắt lướt qua ngày sinh tháng đẻ rồi nhẹ nhàng chỉ tay vào một ngày mùa thu mát mẻ.

Niệm Sơ khẽ gật đầu, ghi lại, định đứng dậy rời đi thì bỗng nhiên… giọng anh trầm thấp vang lên, sát bên tai.

“Con cháu mấy trăm đời đều chọn được ngày cưới rồi… Khi nào thì em mới gả cho ta?”

Một câu hỏi nhẹ hều, mà khiến lòng cô run lên một nhịp.

Niệm Sơ siết chặt sổ ghi chép trong tay, nghiêng đầu nhìn sang. Trong ánh hoàng hôn dịu dàng ấy, đôi mắt Trầm Nguyên Ninh phản chiếu gương mặt cô. Không hề mơ hồ. Không hề mông lung.

Rõ ràng như đêm nào cũng hiện trong mộng.

Cô cười nhẹ một cái, không trả lời, chỉ chắp tay trước ngực, cúi đầu trước bàn thờ.

“Xin tổ tông phù hộ… chọn được ngày lành tháng tốt.”

Nguyên Ninh nhìn động tác ấy của cô, nhếch môi, khẽ bật cười. Trong nụ cười mang theo vài phần bất lực, vài phần buông xuôi, và… vài phần chờ đợi.

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play