LÃO TỔ TÔNG CỦA TA 2
Một buổi trưa oi ả, trong phòng tiếp khách của nhà tổ Trầm gia, hai hàng trưởng bối thuộc nhánh xa đang lớn tiếng với nhau. Ghế gỗ lim cũ kỹ như muốn rung lên dưới từng câu tranh chấp đất đai truyền đời. Niệm Sơ ngồi ở ghế chủ tọa, mặc áo dài trắng đơn giản, mái tóc dài cột gọn, lưng thẳng, nhưng hai mắt đã dần mỏi.
Cô nhìn bên trái, rồi lại nhìn bên phải. Bên nào cũng nói, cũng lấn át, cũng muốn phần mình đúng.
Giọng nói của cô bé không lớn, nhưng mang theo một tia lạnh nhè nhẹ:
> – Hai vị đến để nghe tôi phân xử, hay đến để… cãi nhau?
Phòng khách yên ắng được ba giây.
Rồi…
> – Nhưng tổ tông rõ ràng truyền lại là đất ấy… – Truyền gì mà truyền, ông cố tôi còn nhớ rõ là…
Niệm Sơ muốn bật dậy, muốn hét lên. Tai cô ù cả đi, đầu như bị ong đốt. Cô thật sự không hiểu nổi sao mẹ mình – Trầm Ly – có thể chịu đựng việc này suốt bao nhiêu năm.
Đúng lúc ấy, một làn gió mát nhẹ thổi qua. Mùi hương ngọc lan rất khẽ, rất êm. Một bông hoa rơi xuống, vừa vặn nằm gọn trong lòng bàn tay cô.
Cô chưa kịp ngẩng đầu, thì ầm – mấy ly trà nóng trên bàn đột nhiên run lên dữ dội, rồi… đổ ụp thẳng lên đầu hai phe đang cãi nhau. Không một ai đụng vào. Không một ai hiểu vì sao.
Tiếng trà văng, tiếng vỡ choang, tiếng kêu hốt hoảng vang lên.
Trầm Niệm Sơ sửng sốt.
Rồi cô cảm nhận được… một bàn tay vô hình đặt nhẹ lên vai mình – rất lạnh. Cô không thấy gì, nhưng lại cảm thấy rõ ràng có người đứng sau lưng. Một bóng dáng trầm tĩnh, cao lớn, tay kia chắp sau lưng, ánh mắt khẽ liếc nhìn hai vị trưởng bối kia như không thèm nói một lời – nhưng mang theo áp lực khiến sống lưng họ lạnh buốt.
Tổ tiên hiện linh.
Câu chuyện ấy lan truyền từ hôm ấy.
Từ đó về sau, không ai trong tộc dám lớn tiếng với Niệm Sơ nữa. Dù cô chỉ mới mười sáu, vẫn cột tóc bằng dải lụa ngắn, vẫn hay dụi mắt buổi sáng vì thiếu ngủ, vẫn gục đầu trong điện thờ chờ hương tàn mỗi sớm, nhưng chỉ cần cô đặt chân đến gian thờ, tất thảy đều im lặng.
Bởi vì…
Tông nữ Trầm Niệm Sơ – được tổ tiên đích thân chống lưng.
---
Niệm Sơ ngồi ở bậc thềm trước hiên nhà tổ, điện thoại đặt trên đùi, đầu nghiêng nghiêng nghe giọng mẹ từ bên kia vọng về. Trầm Ly nói rất nhẹ, giọng như gió xuyên qua rặng ngọc lan phía sau, mùi hương hoa quen thuộc theo từng chữ mẹ thốt ra, len lỏi vào tim cô bé.
“Chỉ cần con thành tâm phụng sự tổ tiên, thì tổ tiên sẽ là người dẫn đường trong mọi việc,” Trầm Ly nói.
Lúc ấy, ở ngay bên trái Niệm Sơ, trên bậc thềm đá đã sớm lạnh sương đêm, một người đàn ông trong bộ trường sam cổ phục màu xanh nhạt, tay áo lụa dài như khói sương khẽ lay động, đang chống cằm, ngồi nghiêng về phía cô.
Anh gật đầu.
Không vội vã. Không cần lời. Ánh mắt anh nhìn Niệm Sơ vừa dịu dàng, vừa có chút... tự hào.
Anh từng chứng kiến Trầm Ly lớn lên trong chiếc lồng kính mang tên “trách nhiệm”, từng đẩy chiếc bài vị để chọn cô làm tông nữ. Nhưng Niệm Sơ thì khác — cô được sinh ra từ tình yêu, được nuôi lớn bằng cả một gia tộc ủng hộ, cô có thể nghịch ngợm, thở dài, nổi giận rồi mềm lòng, có thể gọi video than thở với mẹ, có thể vùng vằng giận dỗi vì bị gọi là “cô Trầm” quá nhiều lần…
Cô không giống ai cả. Càng không giống anh — một người đã sống quá nhiều kiếp trong cõi vô hình, từng xem thiên hạ là trò cờ, từng đặt vận mệnh của cả Trầm gia lên vai người phụ nữ mà anh không thể chạm vào, càng không thể bảo vệ.
Anh khẽ nhoẻn môi cười.
Niệm Sơ không nhìn thấy anh.
Nhưng cô lại khẽ quay sang trái, như cảm nhận được cái gì đó, trong gió có hơi ấm kỳ lạ, trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác yên tâm kỳ lạ.
“Mẹ này…” — Niệm Sơ ngập ngừng hỏi — “Trong các vị tổ tiên ấy… có ai sẽ luôn ở bên tông nữ không? Không phải chỉ lúc tế lễ hay lúc con gọi đâu, là… lúc con buồn, lúc con mệt, lúc con muốn khóc, thì… vẫn ở cạnh ấy…”
Điện thoại im lặng một lúc, rồi mẹ cô trả lời bằng một câu cực kỳ đơn giản:
“Có.”
Ngay lúc đó, một cơn gió ngọc lan nhẹ thổi qua. Một bông hoa nhỏ rơi xuống, không rơi bừa, mà nhẹ nhàng đậu đúng lên vai trái của Niệm Sơ.
Cô bé sững người, sau đó khẽ cười, rồi đưa tay nhặt lấy hoa, thì thầm:
“Cảm ơn... tổ tiên.”
Bên cạnh cô, người đàn ông ngồi vô hình như cười khẽ thành tiếng, ánh mắt vẫn không rời khỏi bông hoa kia.
Vì một lần này thôi, người được “chọn” không còn là tông nữ kế nghiệp.
Mà là một cô bé ương bướng, ngốc nghếch và luôn tin vào những điều đẹp đẽ.
Một cô bé mà anh – vị tổ tiên không tên – sẽ không để ai chạm đến, không để ai bắt nạt.
Dù chỉ là một tiếng thở dài.
---
Sinh thần mười tám tuổi của Trầm Niệm Sơ được chuẩn bị từ rất lâu. Từ đầu năm, tộc trưởng các nhánh đã gửi thiệp mời cho toàn bộ hậu duệ Trầm gia, bất kể đang ở đâu trên thế giới, đều phải quay về núi tổ tham dự. Bởi lẽ sinh thần của tông nữ không chỉ là ngày sinh, mà là một nghi thức chuyển giao — từ một cô bé trở thành người kế nhiệm thực sự.
Từ sáng sớm hôm đó, cả tứ hợp viện nơi nhà tổ đã rợp cờ đỏ, lụa điều và đèn hoa treo khắp lối đi. Mùi hương ngọc lan thoang thoảng theo gió sớm len vào từng góc sân, như một dấu hiệu linh thiêng không ai nói thành lời. Đội ngũ tộc nhân lo nghi lễ tất bật chuẩn bị, áo dài theo lệnh thêu tay thủ công, những món ăn cổ truyền gia tộc, những bài văn khấn tổ tiên được chọn lọc và viết tay cẩn thận.
Trầm Niệm Sơ từ sáng đã bị kéo đi trang điểm, mặc y phục trắng bạc dệt chỉ vàng — kiểu áo dài Trầm gia dành riêng cho tông nữ đời này, là một phiên bản được cải biên từ bộ lễ phục của chính mẹ cô — Trầm Ly.
Khi đồng hồ điểm mười một giờ, giữa khoảng sân rộng của điện thờ, lễ chúc mừng sinh thần tông nữ chính thức bắt đầu.
Các tộc lão, trưởng bối từng người một bước lên dâng lễ, gửi lời chúc, cùng một nghi lễ quỳ lạy tông nữ theo đúng quy chế truyền đời — bởi trong Trầm gia, tông nữ lớn hơn tất cả hậu duệ, kể cả trưởng bối. Bởi vì tông nữ sẽ chỉ phụng sự cho tổ tiên.
Thịnh Vọng đứng phía sau nhìn con gái, mắt mang theo niềm tự hào xen lẫn chua xót. Còn Trầm Ly thì tự tay mang đến một chiếc hộp ngọc, bên trong là trâm ngọc lan — tín vật truyền đời của người phụng sự.
Giữa hàng trăm đôi mắt đang hướng về trung tâm, Trầm Ly nhẹ tay cài trâm lên tóc con gái, nét mặt dịu dàng đến mức gần như đau lòng.
Ngay giây phút ấy — một đóa hoa ngọc lan từ gốc cây sau điện thờ bỗng chốc bay theo gió, rơi chính xác xuống bên tai trái của Niệm Sơ, nép vào trâm ngọc, như đã hẹn từ bao kiếp trước.
Tất cả mọi người nín lặng. Và rồi — toàn bộ bài vị bên trong điện thờ chấn động một tiếng “rầm”, một bài vị duy nhất phát sáng: bài vị được đặt tại trung tâm cao nhất, lớn nhất, ghi bốn chữ khắc mờ:
> Trầm – Nguyên – Ninh – Tổ
Không một ai dám thở mạnh.
Tất cả các tộc lão đồng loạt quỳ rạp xuống, kể cả tộc trưởng, và cả… Thịnh Vọng cùng Trầm Ly.
Đây không phải nghi lễ. Đây là... mệnh lệnh từ tổ tiên.
Trầm Ly nhìn bài vị kia, rồi quay sang con gái, đôi mắt đầy xáo trộn. Lần đầu tiên kể từ khi sinh ra, Niệm Sơ thấy mẹ mình không bình tĩnh.
Trầm Ly cúi đầu thật sâu, giọng bà run nhẹ, nhưng lời nói vô cùng rõ ràng:
> “Tổ tông, không thể… Niệm Sơ là… là con cháu của ngài.”
Giọng nói của bà vừa dứt, cánh cửa điện thờ nặng trịch phía sau lập tức đóng sầm, chia cách hoàn toàn những người đang quỳ bên ngoài với đám người trong điện.
Bóng tối tràn vào. Gió dấy lên. Bụi trầm bay cuộn từng lớp.
Một giọng nói vang vọng giữa trời đất, trầm thấp, lạnh lẽo, cổ xưa, xuyên qua từng lớp không khí:
> “A Ly, cô đừng không biết tốt xấu. Là ta cho phép cô ở lại nhà tổ. Là ta chọn cô làm người phụng sự. Là ta mang Trầm Vọng trở về cho cô… Bao nhiêu năm qua, tất cả lời thỉnh cầu của cô, ta đều chấp thuận.”
Trầm Ly vẫn cúi đầu, giọng bà gần như nghẹn lại:
> “Nhưng… Niệm Sơ là con tôi. Là kết tinh của tôi và Thịnh Vọng… Không thể…”
Một tràng tiếng cười khẽ vang lên, làn gió lạnh lẽo rít qua mái ngói cổ, mang theo thứ gì đó xa xăm hơn cả thời gian.
> “Nhưng ta muốn cô bé này.”
Câu nói ấy như định mệnh được tuyên cáo.
Trong bóng tối nơi bài vị phát sáng, một bóng người áo đen cổ phục hiện lên, thiếu niên cao lớn có gương mặt thanh nhã, nhưng mái tóc dài bạc trắng, ánh mắt sâu thẳm vô định — chính là Trầm Nguyên Ninh.
Người mà Trầm Niệm Sơ… từng cảm nhận.
Người đã ở bên cạnh cô suốt 18 năm mà cô không hề biết tên.
Người từng nói: “Ngốc muốn chết.”
Và lúc này… là người đang nhìn cô đầy nghiêm nghị, rồi dịu giọng như sương rơi:
> “Niệm Sơ, em có bằng lòng không?”
---
Trầm Niệm Sơ sợ hãi lui lại một bước, rồi lại một bước, cuối cùng trốn sau lưng ba mình, tay siết chặt vạt áo quân phục của ông như một đứa trẻ lỡ phạm lỗi. Cô ngẩng lên, đôi mắt ngập nước, giọng nói lí nhí như sắp bật khóc:
> “Lão tổ tông... muốn gì ở con cơ chứ?”
Câu hỏi ấy khiến người trong điện thờ đều khựng lại. Cả Thịnh Vọng và Trầm Ly đều quay đầu nhìn cô con gái nhỏ — cô bé luôn mạnh mẽ, luôn cố gắng gánh lấy vai trò tông nữ một cách tự nguyện, giờ phút này lại yếu ớt như thuở còn nằm trong vòng tay họ năm nào.
Trầm Nguyên Ninh đứng giữa hư ảnh mờ ảo, ánh mắt trầm xuống, nhìn Niệm Sơ thật sâu. Trong đôi mắt ấy không có giận dữ, không có trách mắng — chỉ có sự cô đơn của hàng thế kỷ, và một thứ tình cảm bị chính anh cũng không hiểu rõ.
Thịnh Vọng tiến một bước ra phía trước, chắn trước vợ con, rồi quỳ thẳng người, giọng anh trầm ổn mà dứt khoát:
> “Tổ tông... ân tình mà chúng ta nợ ngài, cứ dùng mạng con để trả.
Trầm Vọng không còn gì có thể dâng lên, ngoài sinh mệnh này.
Xin người… buông tha cho con bé.”
Câu nói ấy khiến Trầm Ly bật khóc.
Bà cúi xuống, nắm chặt lấy tay ông rồi run giọng:
> “Không được... Thịnh Vọng... anh là Thịnh Vọng của em, sớm đã không còn là Trầm Vọng của mấy trăm năm trước... Em không cho phép anh dùng mạng để đổi bất cứ điều gì…”
Cảnh tượng trước mắt như một hồi ức đảo lộn. A Ly và Trầm Vọng của kiếp trước đã chết đi trong chia ly. Họ không thể lặp lại điều đó lần thứ hai.
Niệm Sơ chết lặng.
Cô nhìn cha mẹ mình… quỳ gối, dùng tính mạng để bảo vệ cô, chỉ vì một câu nói của một người đã mất từ hàng nghìn năm trước.
Sự nghẹn ngào trong cổ họng vỡ oà thành tiếng gào, cô giật phăng cây trâm ngọc lan cài trên tóc, bẻ gãy làm đôi rồi ném mạnh xuống đất.
Tiếng trâm gãy rơi xuống nền đá, vỡ tan.
Bầu không khí trong điện thờ như đông cứng.
Trầm Nguyên Ninh nhìn đôi vợ chồng đang quỳ, rồi lại nhìn Niệm Sơ. Anh không giận, không trách, chỉ lặng lẽ đưa tay phất nhẹ một cái. Một luồng khí vô hình kéo Niệm Sơ về phía anh. Cô không chống cự, nhưng cũng không dám ngẩng đầu.
Anh nâng cằm cô lên bằng một ngón tay lạnh lẽo, lau nước mắt trên má cô bằng lòng bàn tay đã không còn hơi ấm.
Giọng anh khẽ khàng, khác hẳn sự lạnh lùng ban nãy:
> “Tông nữ của ta, em khóc cái gì chứ?
Ta chỉ hỏi ý em, cũng đâu có ép.”
Ánh mắt Niệm Sơ ngơ ngác. Ở khoảng cách gần như vậy, cô lần đầu nhìn rõ gương mặt vị tổ tiên được thờ phụng bao đời — lại mang nét thanh nhã như mực họa, nhưng trong đôi mắt sâu ấy... là sự cô độc đến đau lòng.
Giọng cô vỡ ra:
> “Tôi không đồng ý! Tôi không muốn bị chọn! Tôi... tôi không hiểu vì sao ngài lại muốn chọn tôi!”
Không ai lên tiếng.
Chỉ có ánh mắt Trầm Nguyên Ninh vẫn lặng lẽ dõi theo cô, như một vị thần không thể chạm, không thể yêu, cũng không thể rời đi.
---
Niệm Sơ thét lên, tiếng nức nghẹn như xé rách khoảng không âm trầm trong điện thờ.
Trầm Nguyên Ninh im lặng nhìn cô hồi lâu.
Ánh mắt ấy không còn lạnh lùng cũng chẳng dịu dàng – chỉ là lặng thinh như thể đang khắc ghi hình bóng của cô gái nhỏ này vào tận đáy lòng đã chết từ hàng nghìn năm trước.
Cuối cùng, anh buông tay.
Bóng dáng mờ ảo ấy lùi một bước về sau, ánh nhìn quét qua toàn bộ các tộc lão đang quỳ dưới chân, qua cả vợ chồng Trầm Ly vẫn còn đang cố che chở con gái trong vòng tay. Môi anh khẽ nhếch lên, bật ra một từ duy nhất:
> “Tốt.”
Chỉ một chữ.
Nhưng như chấn động cả không gian.
Một tiếng "cót két" khẽ vang lên, rồi cánh cửa gỗ trầm nặng nề phía sau chậm rãi mở ra lần nữa.
Ánh sáng ngoài sân đổ vào, vỡ tan sự tăm tối trong điện thờ.
Không ai biết trong đó vừa xảy ra chuyện gì.
Không ai thấy vị tổ tông được thờ phụng nhất đã từng hiện thân.
Đám hậu duệ đang chờ bên ngoài ngẩng đầu nhìn vào — chỉ thấy tông nữ Trầm Niệm Sơ ngồi bệt trên nền đá lạnh, ôm chặt lấy tay của tông nữ đời trước – Trầm Ly.
Gương mặt cô tái nhợt, ánh mắt hoảng loạn như vừa thoát khỏi cơn mộng dài.
Dưới chân cô là cây trâm ngọc lan tín vật tông nữ — gãy đôi.
Mảnh ngọc vỡ vương vãi, như chứng tích duy nhất còn sót lại của một khoảnh khắc đối đầu cùng linh hồn từ quá khứ xa xăm.
Còn tất cả các tộc lão trong điện…
Vẫn đang quỳ.
Đầu cúi rất thấp.
Không một ai dám ngẩng lên.
Bởi vì… họ biết, tổ tông thật sự đã đến.
---