Lần này là lần đầu tiên Oánh Trần bước chân vào đại lao Hình Bộ. Nàng ôm Hành ca nhi trong lòng, đứa nhỏ thấy nhiều người xa lạ diện mạo hung tợn, sợ hãi vô cùng, không ngừng khóc nấc.
Oánh Trần vừa dỗ dành đệ đệ, vừa âm thầm quan sát xung quanh. Hình Bộ nằm trong nội thành, phạm nhân không được ra vào cửa chính, chỉ có thể đi bằng cửa hông. Người bắt giữ mặc áo choàng đỏ thẫm, thân hình cao lớn vạm vỡ, chỉ nhìn thôi đã đủ khiến người ta sợ hãi. Bước qua cửa hông, trên tấm biển treo ba chữ lớn: “Thanh Lại Ty”.
Đi qua những hành lang u tối dẫn đến nhà giam khuất sâu bên trong, phạm nhân bên trong thấy các nàng bị đưa vào, đều nở nụ cười khoái chí khi người gặp họa. Trên mặt đất có chỗ lồi lõm, lại không được san phẳng, Thẩm phu nhân bước một bước liền lảo đảo, nha dịch lập tức quát lớn.
“Nương, người không sao chứ?” Nàng quan tâm nhìn mẫu thân đi phía trước.
Với năng lực của nàng, muốn tránh thoát đám người kia cũng không phải chuyện gì lớn. Nàng vốn thiên tư dị bẩm, từ nhỏ đã có sức khỏe hơn người, khi sáu bảy tuổi đã có thể một tay xách cả một con heo. Về sau vào kinh, cô mẫu là Thẩm Quý phi biết được chuyện này, bèn bảo Thẩm phu nhân và Vương Toàn giấu kín, ban ngày cho nàng vào cung làm thư đồng của Đoan Mẫn công chúa, cùng các phó giáo học âm luật, thi họa, buổi tối lại để nữ sư phó dạy võ nghệ. Một năm gần đây nàng đã học thành, mới thôi không tiếp tục rèn luyện nữa.
Nàng không phải kiểu tiểu thư khuê các yếu đuối, nếu nói về khả năng ra trận giết địch, nàng cũng không kém cạnh ai. Văn chương cầm kỳ thi họa tuy không xuất sắc, nhưng võ nghệ lại là thiên phú hơn người. Thế nhưng tình hình hiện tại, vẫn phải xem triều đình định đoạt ra sao. Từ xưa đến nay, quân muốn thần chết, thần không thể không chết; kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc.
Phòng giam chia riêng nam nữ, Thẩm phu nhân bị nhốt cùng Oánh Trần và Hành ca nhi, phụ thân Vương Toàn thì bị nhốt ở nơi khác. Tuy hiện giờ mang thân phận tội nhân, nhưng vì vẫn chưa bị tuyên án, nên tạm thời chưa phải mặc áo tù.
Trong phòng giam tro bụi mù mịt, trần nhà giăng đầy mạng nhện. Oánh Trần vừa đặt chân xuống, vừa buông Hành ca nhi thì một con chuột to mập “vèo” một cái chạy vụt qua chân.
“Tỷ tỷ, đó là cái gì vậy?” Hành ca nhi mở to đôi mắt tò mò hỏi.
Ở nhà hắn chưa từng thấy mấy thứ này, nên chỉ thấy thú vị chứ chẳng thấy dơ bẩn hay đáng sợ.
“Đó là chuột lớn, sẽ cắn người đấy. Cho nên Hành ca nhi đừng chạy lung tung, nếu bị cắn vào tay thì sẽ đau lắm.” Oánh Trần cố ý hù dọa, đứa nhỏ này tính tình ngốc nghếch nhưng gan lại lớn, lỡ thật sự bị chuột cắn thì làm sao chữa cho kịp.
“Đau hả… Vậy ta giúp tỷ tỷ thổi thổi.” Hành ca nhi nghe nói sẽ đau liền theo phản xạ phồng má thổi loạn cả lên.
Oánh Trần giúp hắn lau nước mắt còn đọng trên lông mi. Vừa nãy hắn khóc nhiều, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn vẫn còn chút ửng hồng. Thẩm phu nhân cẩn thận phủ rơm rạ làm đệm, sau đó bảo nữ nhi và nhi tử ngồi xuống.
Bà dáng vẻ lo lắng bất an, Oánh Trần đang định mở miệng hỏi han thì Thẩm phu nhân đã ủ rũ than:
“Ta còn chưa ăn hết phần tổ yến kia đâu? Đó là cô cô ngươi ban thưởng từ năm ngoái đấy, Thẩm Tụ trong nhà còn không có phần, nàng lại cho ta.”
Thì ra là vì chuyện ấy, Oánh Trần nghe xong không nhịn được cười khẽ.
Đào hoa mê ly, cánh rơi rực rỡ. Trong rừng, một nam tử đang múa kiếm. Kiếm pháp của chàng tinh diệu, thân hình linh hoạt, động tác nhẹ nhàng như gió. Mỗi lần xoay người vung kiếm, hoa lá dưới đất cũng theo đó mà rung chuyển.
Nam tử thu kiếm gọn ghẽ, hạ nhân tiến tới dâng khăn lau mồ hôi.
“Thế tử, phu nhân đưa canh tới, tiểu nhân hầu hạ ngài dùng.”
Ngụy Cạnh “Ừm” một tiếng. Gã sai vặt không đoán được tâm ý chàng, bởi Thế tử vốn luôn hỉ nộ khó lường. Từ sau khi trở về từ Phúc Kiến, càng thêm trầm mặc thâm trầm.
Ngụy Cạnh về phòng, bưng bát canh uống cạn, sau đó tắm gội sạch sẽ mới đi đến chỗ Ngụy phu nhân thỉnh an. Lúc chàng bước vào, Ngụy phu nhân đang cười nói chuyện với một thiếu nữ bên cạnh. Thiếu nữ vừa thấy Ngụy Cạnh lập tức đứng dậy hành lễ, gọi một tiếng:
“Huynh trưởng.”
“Quỳnh Côi cũng ở đây à? Hôm nay không học quy củ sao?” Ngụy Cạnh và Ngụy Quỳnh Côi là ruột thịt, huynh muội từ nhỏ cảm tình rất tốt.
Ngụy phu nhân thấy cả hai nhi nữ đều có mặt, trong lòng vui vẻ vô cùng, liền bảo hạ nhân mau dọn cơm tối. Bà ngắm nhìn nhi tử tuấn tú văn nhã, một dòng tự hào trào dâng—nhi tử văn võ song toàn, đường đường khí độ như thế, Thẩm gia cái nha đầu kia sao có thể xứng đôi? Từ khi Thẩm Quý phi rơi đài, điều khiến bà vui nhất chính là chuyện hôn sự này có thể vì vậy mà hủy bỏ.
Ngụy Quỳnh Côi nhìn thấy mẫu thân bận rộn, liền cười nói với huynh trưởng:
“Chỉ cần huynh trở về, nương mới bận rộn như vậy đó.”
Ngụy Cạnh khẽ cười, sắc mặt có chút mệt mỏi. Ngụy Quỳnh Côi nhận ra thần sắc ca ca hơi u ám, bèn hỏi nhỏ:
“Ca, huynh đang lo lắng cho Thẩm cô nương sao?”
Trước kia hai nhà từng đính ước, nàng cũng từng gặp Thẩm Oánh Trần. Nàng biết mẫu thân luôn không hài lòng với cô nương ấy, chê là con gái nhà đồ tể, phú quý nhất thời. Nhưng đại ca lại chưa bao giờ tỏ thái độ chống đối. Chẳng lẽ… trong lòng đại ca thật sự có chút tình ý với Thẩm Oánh Trần?