Chợt trông thấy Tần Quốc phu nhân trình sớ con, hắn liền hừ lạnh một tiếng. Thẩm Quý phi, ỷ vào việc là thân mẫu của Thái tử, từng có một đoạn thời gian áp chế mẫu thân là Tống Thái hậu đến không thở nổi, địa vị xưa nay vẫn cực kỳ lúng túng. Phụng Nguyên Đế thương mẫu thân, từ lâu đã hận Thẩm Quý phi thấu xương, đối với người nhà nàng tất nhiên cũng chẳng có thiện cảm gì.
Chỉ là hiện tại còn muốn chờ mọi việc được thu xếp ổn thỏa rồi mới ra tay xử trí. Dù sao thì, ngoại trừ Thẩm Tụ, Thẩm gia kẻ còn lại đều như cỏ rác, muốn động đến khi nào chẳng được.
Tất nhiên, muốn gán tội danh thì chẳng thiếu lý do. Dù Tần Quốc phu nhân có tước vị, nhưng xưa nay chỉ thỉnh thoảng tiến cung vấn an Thẩm Quý phi, thụ lĩnh một ít ban thưởng, chứ chưa từng thực sự tham tài. Phủ đệ của bà ta, ngay cả tiền thưởng cho hạ nhân cũng không phải quá nhiều. Mặc dù là vậy, một khi Phụng Nguyên Đế đã ra chỉ lệnh, người dưới tay hắn cũng đủ sức lột vài tầng da.
Hôm ấy lại vừa đúng sinh nhật một tuổi của Hành ca nhi. Tuy trong phủ Tần Quốc phu nhân ai nấy đều bất an thấp thỏm, nhưng Thẩm phu nhân và Oánh Trần vẫn chuẩn bị đầy đủ lễ vật cho lễ chọn đồ đoán mệnh: văn phòng tứ bảo, bàn tính mạ vàng, kim quả tử, hộp điểm tâm, mũ giáp tướng quân, khối Lỗ Ban, con quay, ống trù tửu lệnh v.v...
Oánh Trần bế Hành ca nhi đặt xuống chiếu. Đứa nhỏ này vừa đúng một tuổi đã biết đi, dù bước đi còn lảo đảo nhưng cũng không dễ ngã. Nó ngó trái ngó phải, tò mò nhìn khắp nơi.
Vương Toàn chỉ vào bộ văn phòng tứ bảo trước mặt, hi vọng con trai tương lai có thể đỗ đạt làm quan, không giống như bọn họ làm ngoại thích, cả đời vận mệnh trói buộc vào người khác. Triều Đại Lâm vốn trọng văn khinh võ, võ tướng dù liều mình nơi sa trường cũng khó được trọng dụng, trái lại văn thần thì bước lên mây chỉ trong một sớm.
Hành ca nhi nghiêng đầu ngó nghiêng ngó dọc, cuối cùng cầm lấy hộp đồ ăn ngắm nghía một lúc rồi vứt qua một bên. Oánh Trần nhìn mà chỉ thấy đệ đệ càng nhìn càng đáng yêu, thấy nó lại nháo đòi nàng bế, trong lòng mềm nhũn. Từ nhỏ đứa bé này đã quấn tỷ tỷ, gần như là một tay nàng nuôi lớn.
“Hành ca nhi, đệ chọn lấy một món đệ thích đi.”
Nàng cười nhẹ không bước tới. Hành ca nhi chu miệng đi tới cạnh mũ giáp tướng quân màu bạc, ôm lấy món đồ kia rồi quay đầu oai vệ đòi tỷ tỷ bế.
Thẩm phu nhân cười ha ha: “Xem ra Hành ca nhi nhà chúng ta về sau phải làm đại tướng quân rồi.”
Trước đây hễ trong phủ có chuyện gì quan trọng, khách khứa luôn tấp nập. Hôm nay lại vắng vẻ không một bóng người, chỉ còn người nhà náo nhiệt một phen. Từ khi trình lên sớ con, Thẩm phu nhân liền chỉ chờ bệ hạ xử trí, trong lòng trái lại lại yên ổn hơn phần nào.
Cả nhà cùng ngồi dùng bữa, Oánh Trần cắn một miếng thịt kho, cảm thấy hơi ngấy, đang định bảo nha đầu dâng nước thì chợt thấy quản gia hấp tấp chạy vào.
“Phu nhân, lão gia, không hay rồi! Bên ngoài có quan viên Hình Bộ tới, nói là đến bắt nghi phạm...”
Cuối cùng cũng đến. Oánh Trần không hề lấy làm kinh ngạc, chỉ khẽ liếc mắt nhìn nương một cái.
Sau khi Thị lang Hình Bộ bước vào, lập tức lệnh bắt giữ Thẩm phu nhân và Vương Toàn, tuyên bố đủ loại tội danh, tội đầu tiên chính là giết người – lại là chuyện của mười mấy năm trước.
Oánh Trần hiểu rất rõ. Năm đó mất mùa, thổ phỉ lộng hành, người không giết người, người sẽ bị người giết. Tội danh này chẳng qua là vu oan giá họa. Lại có lời nói rằng, khi Thẩm Quý phi còn sống từng ban tặng cho cháu gái là Oánh Trần ít nhiều đồ trang sức, bây giờ tất cả đều thành chứng cứ tội trạng.
Các nàng muốn cãi lại, nhưng người của Hình Bộ nào dễ gì để họ mở miệng. Oánh Trần ôm Hành ca nhi cũng bị áp giải đi luôn. Trước đây nàng từng nghĩ ít nhất cũng sẽ có một khoảng thời gian chờ đợi, nào ngờ người ta lại đến gấp đến thế, còn chẳng cho mang theo gì.
May mà nàng đã sớm phòng bị, trong vạt áo giấu vài đồng tiền bạc, có còn hơn không. Nếu bị xử tử thì thôi, nếu còn sống, bạc này vẫn có đất dụng võ.
Thị lang Hình Bộ vốn chỉ là phụng mệnh làm việc, thấy người Thẩm gia bị bắt mà vẫn giữ bình tĩnh, không khóc lóc kêu trời, cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Hắn đâu hay, người Thẩm gia đã sớm biết trước sẽ có ngày này, thành ra đã sẵn sàng chấp nhận mọi việc từ lâu.