Thật sự là chưa từng nghe chuyện thế này, Ngũ thị chưa kịp từ biệt đã vội vã quay về.

Oánh Trần nhớ lại lời tiên đoán năm xưa của tiên sinh Tây Tịch: "Phúc họa tương y." Quả thật ứng nghiệm, nhưng dù có chuẩn bị tâm lý đến đâu, khi đại sự thật sự xảy ra, trong lòng nàng vẫn khó tránh khỏi khiếp sợ.

“Xem ra cô cô quả thật là một bước cũng liệu đến rồi.” Oánh Trần lặng lẽ thở dài.

Chuông tang vang lên, thiên hạ đồng khóc, Sùng Khang Đế băng hà, Thẩm Quý phi tuẫn táng, Thái tử thương tâm tột cùng, trầm mình mà chết. Em trai của Sùng Khang Đế là Ninh Vương kế vị, tôn Tống thị – hoàng tẩu của tiên đế – làm Khang Định Thái phi, Thục phi được phong làm Thục Quý Thái phi, tân đế lấy vương hiệu là Trang Vương.

Nghe đồn Sùng Khang Đế lâm trọng bệnh vốn vì trúng mê dược do Thẩm Tụ đưa lên, lại nghe nói y không chịu để ngự y trị liệu, ngược lại cho dân y vào cung, cuối cùng mất mạng. Sau khi Trang Vương lên ngôi, lập tức vạch ra vô số tội danh cho Thẩm Tụ cùng toàn tộc, phán xử tử hình. Ngay cả Ngũ thị – một phụ nhân hiền lương – và đứa cháu nhỏ của bà cũng không được tha.

Oánh Trần còn nhớ rất rõ, nàng từng bế qua hài tử ấy. Đứa bé trắng trẻo mũm mĩm, cười lên ngọt ngào, đáng yêu biết bao. Nay chỉ nghĩ đến, lệ nàng lại rơi như mưa.

Trong lòng trào dâng cảm giác thương xót, nàng vốn rất ít khi rơi lệ, nên Thẩm phu nhân thấy nữ nhi run vai mà ngẩn ra, vội an ủi, giọng đầy lạc quan:

“Cô cô ngươi từng nói rồi, chúng ta vốn chẳng phạm tội gì, cùng lắm thì bị tước danh hiệu, hồi hương mà sống. Nương với cha ngươi lại quay về giết heo nuôi các ngươi là được.”

Đó chính là tính tình của Thẩm phu nhân – trời sinh rộng rãi, lạc quan, là nữ nhân vô cùng kiên cường. Dù chẳng biết chữ nghĩa, nhưng khi quê nhà ngập lụt, nàng vẫn dắt cha mẹ và muội muội chạy thoát. Khi đói kém, nàng dắt cả nhà làm lưu dân đến Giang Lăng phủ, mở được cửa hàng nhỏ, đích thân chọn rể, sống những tháng ngày yên ổn. Nàng yêu hưởng thụ, nhưng có mất cũng không đến mức sa sút tinh thần.

Oánh Trần suy nghĩ nhiều hơn nương vài phần, thấp giọng nói:

“Thẩm bá bá đã lâm cảnh ngộ như vậy, ta vốn nghĩ ít ra Thẩm bá mẫu còn có thể được khoan dung hơn đôi chút, nhưng cuối cùng cũng bị chém đầu. Chúng ta ngay cả cơ hội thăm ngục cũng không có. Tin tức bên ngoài, nghe thật giả lẫn lộn, không biết rồi sẽ ra sao.”

Mẫu tử các nàng cũng chẳng nghĩ tới sau khi Quý phi qua đời, nhà chồng lại còn nghĩ tới chuyện cưới nàng. Việc hôn phối này vốn là do Thẩm Quý phi tự mình xin chỉ chỉ hôn từ hoàng thượng. Ngụy Quốc công thế tử – Ngụy Cạnh – là người tài mạo song toàn, bao nhiêu thiên kim danh môn trong kinh thành đều muốn gả cho chàng. Mẫu thân của chàng tuy rằng ngoài mặt không nói gì, nhưng kỳ thực chưa từng hài lòng với Oánh Trần, lời lẽ châm chọc đầy ngụ ý. Nay cô cô mất, biểu đệ Thái tử cũng chết đuối, nếu nàng còn giữ được một mạng thì cũng coi như hoàng thượng khoan dung rồi. Mong chờ gì khác nữa thật quá xa vời.

Nàng khẽ lau nước mắt bằng khăn tay, ngẩng đầu đã thấy cha - Vương Toàn – bế theo đệ đệ Hành ca nhi bước vào. Đứa nhỏ đã chín tháng, vừa thấy Thẩm phu nhân đã vui mừng vỗ tay chạy lại.

Có tiểu hài tử bên cạnh, không khí trong nhà cũng bớt đi phần nào ảm đạm. Thẩm phu nhân ôm lấy con, Oánh Trần vội nhường ghế cho cha. Vương Toàn ngồi xuống, sắc mặt vẫn có chút do dự.

Vương Toàn là con rể ở rể, vóc người cao lớn khỏe mạnh, tính tình tuy thật thà nhưng không lanh lợi, lại hiền lành chất phác. Oánh Trần đôi khi cũng bất mãn vì cha không có chủ kiến, chỉ biết thuận theo, nhưng nàng không thể phủ nhận rằng ông rất yêu thương con cái, quan hệ giữa nàng và ông cũng rất thân thiết.

“Tiểu Hành ca lại thêm vài tháng nữa là học đi rồi, đúng không?” Oánh Trần đùa với đệ đệ. Hành ca nhi tuy không giống cha mẹ, cũng không giống nàng, nhưng đôi mắt đen lay láy như thủy tinh, làn da trắng nõn, lại ngoan ngoãn nghe lời khiến nàng vô cùng thương yêu.

Hành ca nhi cũng hướng về phía nàng nhe răng cười rạng rỡ.

Bọn nha hoàn bắt đầu dọn cơm. Vì chuyện của Thẩm Tụ, trong nhà ai nấy đều hoang mang, Thẩm phu nhân phải đánh thức mấy người thất thần mới lấy lại chút ổn định.

Hành ca nhi đã có thể ăn được chút canh trứng. Oánh Trần lúc tám tuổi từng theo người nhà làm buôn bán, giết heo, chặt xương, chuyện gì cũng đã từng trải. Dù hiện tại sống cũng không tệ, nhưng so với phú hộ quyền quý thì vẫn còn kém xa. Nàng từng theo Ngũ thị đến Tần Quốc công phủ làm khách, thấy người ta nấu canh phải dùng tới trăm con vịt, còn nói chi đến các món ăn khác xa hoa cực độ.

Nàng tuyệt đối không thể sống kiểu như thế – quá phung phí. Đã từng chịu nghèo, nên Oánh Trần rất biết quý tiền, chẳng thích hoang phí. Vì thế, Ngụy Quốc công phu nhân từng chê nàng là không phóng khoáng.

Dù cô cô thuận lợi, nếu nàng thật gả vào Ngụy gia, cuộc sống cũng chưa chắc yên ổn.

Dùng bữa xong, cả nhà ngồi lại nói chuyện. Thẩm phu nhân ý tứ: Dù nhiều hay ít, cũng nên giấu chút bạc.

“Loại chuyện này, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nếu không bị xét nhà thì thôi, chứ bị xét thật thì chúng ta ít ra cũng còn cái ăn mà hồi hương. Phải chừa lại chút của cải.”

Vương Toàn xưa nay yếu đuối, nghe nói tới giấu tiền thì sợ hãi đến run người: “Nếu bị lục soát mà phát hiện, chẳng phải tội chồng thêm tội?”

Oánh Trần bĩu môi: “Còn chưa định tội đã sợ. Dù sao cũng không thể ngồi chờ chết. Cho dù không giấu được bạc, cũng phải mang theo ít đồ dùng thiết yếu.”

Tiếp đó là mẹ con hai người bàn bạc kỹ càng. Vương Toàn không hay xen vào, thấy nữ nhân trong nhà chủ động, liền vui vẻ nhàn tản. Nhìn cảnh ấy, Thẩm phu nhân tức giận, mắng:

“Nữ nhi à, ngươi vạn lần đừng học ta mà kén rể. Chiêu này của ta, rốt cuộc cũng chẳng chiêu ra được người tốt.”

Oánh Trần hiểu nchỉ oán trách đôi câu, liền mỉm cười: “Có Hành ca nhi rồi, ta còn chiêu ai nữa? Nương, bạc ta thấy không cần mang nhiều, mỗi người cất một thỏi trong lòng ngực là được. Cái cần chuẩn bị là thuốc – trị cảm lạnh, thương tích, rồi cả thuốc nguyệt sự…”

Mấy thứ này nàng đều lén chuẩn bị, ngay cả nha hoàn thân cận cũng không biết. Nàng sớm có tính toán song song – nếu không sao thì thôi, nhưng nếu thực sự có chuyện, chắc chắn sẽ dùng đến.

Thẩm phu nhân ở kinh thành cũng không giao du nhiều, vài người trước kia từng nịnh hót nàng, sau khi Thẩm Quý phi thất thế đều lạnh nhạt, thậm chí còn giẫm thêm vài đạp. Oánh Trần một bên chuẩn bị, một bên lặng lẽ nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Tin tức các nàng nhận được đều là những tin cố ý được thả ra, tỷ như: Triệu ngự sử – người từng được Thẩm Quý phi tin cẩn nhất – vừa được thăng làm Tả đô ngự sử. Mà vị trí này lại chính là đứng đầu cả ngự sử viện.

Nghe xong tin ấy, cả nhà Oánh Trần thở phào nhẹ nhõm – ít ra chứng tỏ tân đế không giết sạch không tha. Có hy vọng sống.

Vậy nên Thẩm phu nhân liền bảo Oánh Trần thay mình dâng một đạo tấu chương, cầu xin được hồi hương.

“Thần phụ xuất thân hàn môn, may mắn được ân điển của Tiên hoàng, phong làm Tần Quốc phu nhân. Nay đức hạnh không xứng với tước vị, khẩn cầu Thánh Thượng ân chuẩn cho thần phụ mang theo tiểu nhi hồi hương, trước là để phụng dưỡng song thân nơi linh đường, sau là vì cầu phúc cho hài nhi. Cúi xin Thánh Thượng hạ ân, thần phụ khấu tạ muôn phần. Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Sau khi dâng sớ, Thẩm phu nhân chỉ biết chờ đợi. Tân hoàng Phụng Nguyên Đế vừa đăng cơ, trăm việc rối ren. Trong cung cũ kẻ đáng dùng thì giữ, người nên phạt thì xử, lại còn chưa lập Hoàng hậu, chư phi cũng chưa định vị, mọi việc còn đang sắp xếp…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play