Nam nhân cũng đột nhiên mở mắt ra vào lúc chân của Thiên Lạc đang loạn cào cào trên người hắn.
Khi đối diện với đôi mắt vừa quen thuộc vừa xinh đẹp của Thiên Lạc, hắn nghiến răng ken két, tưởng chừng như muốn cắn nát cả hàm răng bạc trắng.
“Ngươi, đã, làm, gì, bản, tôn?”
Toàn thân Thiên Lạc run rẩy, nàng cảm giác như âm thanh nghiến răng của đối phương giống như đang nghiền nát linh hồn nhỏ bé, đáng thương và bất lực của mình vậy!
Đối mặt với một siêu cấp bug vượt qua mọi kết giới, mọi không gian, thậm chí cả đạn khởi nguyên cũng không xi nhê gì, nàng chỉ muốn khóc ngất mà thôi.
“Ta… ta cũng không biết. Ta tỉnh dậy thì đã như thế này rồi. Đại ca… ngươi tin ta đi!”
Thiên Lạc vừa yếu ớt giải thích, vừa run rẩy rút chân lại.
Toàn thân nàng căng cứng vì quá căng thẳng.
Nàng lén mở cánh cổng không gian hướng lên phía trên, đặt giữa mình và nam nhân, chắc chắn rằng những khẩu súng bên trong đều đã mở chốt an toàn.
Dù biết là vô dụng…
Nhưng ít ra cũng có thể tranh thủ thời gian chạy trốn một chút~
Liếc nhìn xung quanh, Thiên Lạc bỗng nhiên phản ứng kịp.
Nàng đưa ngón tay thon dài chỉ lên trần phòng, cười lấy lòng: “Đại ca, ngươi nhìn thử xem~ Hình như đây là phòng của ta. Có lẽ… có thể… là ngươi vô tình đi nhầm phòng lúc không để ý???”
Nhưng trong lòng thì
Rõ ràng là phòng của lão nương đây này! Cái hoàng cung to như vậy đều là của lão nương! Ngươi cái đồ chó chết, dám chui lên giường lão nương chiếm tiện nghi, giờ còn bắt lão nương xin lỗi ngươi hả!
Tạo nghiệt!
Trời ơi còn gì bằng!
Lúc này, nam nhân cũng dần tỉnh táo lại từ cơn thịnh nộ muốn giết người.
Hắn nằm trên giường, mặt lạnh quét mắt nhìn quanh một vòng, vừa xác nhận đây không phải là phòng mình, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, khí áp toàn thân giảm mạnh.
Dường như có thứ gì đó đan vượt ra khỏi tầm kiểm soát của hắn.
Nam nhân phóng thần thức ra, phát hiện nơi đây lại là một hoàng cung, còn thiếu niên có hành vi kỳ lạ trước mặt lại là một hoàng đế. Hắn liền nhìn Thiên Lạc thêm một cái.
Chỉ một cái nhìn đó thôi, cũng khiến Thiên Lạc sợ đến chết khiếp.
Nàng sợ đến mức không còn sức mà ngồi dậy nên lập tức giơ hai tay lên, thao thao bất tuyệt tuôn ra lời giải thích.
“Đại ca, không phải ngươi nói võ lực ta rất kém sao? Dù có gan bằng trời ta cũng không thể lôi ngươi lên giường ta được! Hay là ngươi nghĩ lại xem, tối qua ngươi làm gì? Sao lại chạy tới ngủ trên giường ta?”
Nam nhân suy nghĩ một chút, rồi dứt khoát nói: “Bản tôn không nhớ ra.”
Thiên Lạc: (╥_╥)
Vậy là còn phải để nàng tự nghĩ lý do giúp hắn nữa hả?
Cảm giác này đúng là…
Ai mà hiểu được!
“Có khi nào… ngươi bị đa nhân cách không?” Thiên Lạc nghĩ đến một khả năng.
Ánh mắt nam nhân chợt lạnh: “Ý gì?”
“Đại ca, trước hết ta không có mắng ngươi đâu nha! Võ lực ngươi cao như vậy, ta còn không kịp bái phục đấy!”
Thiên Lạc vừa nịnh nọt vừa tiếp tục nói: “Ta nói là đa nhân cách, hay còn gọi là rối loạn nhân cách phân liệt, là một hiện tượng bệnh lý. Là do con người sau khi chịu đả kích quá lớn, sẽ phân tách ra một hoặc nhiều nhân cách khác với bản thể…”
Thiên Lạc đem toàn bộ kiến thức về đa nhân cách, từ nguyên nhân đến triệu chứng, giải thích tường tận cho hắn rồi hỏi: “Gần đây ngươi có gặp phải tổn thương tinh thần hoặc thể xác nào nghiêm trọng không?”
Nam nhân hơi mím môi.
Hắn nhớ lại rõ ràng mình đã độ kiếp thành công, vậy mà lại bị một vật gì đó bật ra từ hư không đánh trọng thương, giờ thậm chí còn có thể đã phân tách ra hai hoặc nhiều nhân cách khác nhau… Sắc mặt hắn lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Thiên Lạc nằm ngay bên cạnh, dù cách một tầng không gian, nàng vẫn cảm thấy như mình sắp bị đóng băng vậy.
Nam nhân dĩ nhiên sẽ không kể chuyện mình bị thương cho Thiên Lạc nghe.
Trước đây hắn vô địch thiên hạ, người bên cạnh toàn là mặt cười thân thiện.
Nhưng hắn đã tu luyện mấy trăm năm, từng bước từ linh thú tiến hóa mà thành và đương nhiên là hắn hiểu rõ quy tắc rừng xanh.
Hắn ngồi dậy khỏi giường, tao nhã bước xuống.
Khí thế vương giả thiên bẩm tỏa ra từ hắn khiến Thiên Lạc cảm thấy long sàng này, hoàng cung này như thể chẳng phải của mình vậy.
Thấy đối phương đứng dậy, Thiên Lạc lập tức ôm chăn co vào góc giường.
Nam nhân thấy nàng sợ mình đến thế thì lấy ra một lá bùa từ không gian, đặt lên bàn.
Rồi hắn nhìn nàng một cái, nói: “Dù ngươi có không gian, nhưng với thực lực hiện giờ, nếu gặp phải võ giả Anh Biến kỳ, phản ứng và tốc độ của ngươi đều không đủ để đảm bảo an toàn. Đây là phù Thần Hành Độn Tẩu, lúc nguy cấp hãy bóp nát nó, dù đã bị bắt sống cũng có thể cưỡng ép đưa ngươi truyền tống đến nơi cách đây 200 dặm.”
Mắt Thiên Lạc sáng lên.
Cánh cổng không gian của nàng hiện giờ chỉ mở được trong phạm vi 20 mét!
Truyền tống đến tận 200 dặm, chẳng phải là tuyệt đối an toàn sao?
Nam nhân phất tay, nói: “Kết giới nơi này của ngươi có cấp bậc quá thấp, bản tôn đã giúp ngươi bố trí lại rồi. Ngoài ngươi ra, kẻ khác không vào được.”
“Đa tạ đại ca.” Thiên Lạc lập tức ngọt giọng cảm ơn.
“Ta tên là Bạch Trụ.” Cứ nghe nàng gọi đại ca, Bạch Trụ cảm thấy không được thuận tai lắm.
Thiên Lạc vội vàng sửa lời: “Đa tạ Bạch đại ca!”
Bạch đại ca?
Bạch Trụ nhíu mày.
Vừa rồi sao hắn lại sinh ra ảo giác rằng người kia sẽ gọi hắn là “Bạch Trụ ca ca” chứ?
Vừa nghĩ đến chuyện đó, hắn lại không thể không nhớ đến việc suốt hai buổi sáng tỉnh dậy đều thấy mình nằm ngủ cùng tên tiểu tử này.
Bạch Trụ càng nghĩ càng bực bội.
Thân ảnh nhạt đi, hắn biến mất.
Thiên Lạc vốn còn định tranh thủ nịnh thêm vài câu, thấy hắn đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ đến cảnh mỗi sáng tỉnh dậy đều có thể đối mặt với khuôn mặt giết người không chớp mắt kia của Bạch Trụ, cả người nàng liền cứng đờ.
“A——”
Ngoài điện đột nhiên vang lên tiếng hét the thé của thái giám.
Tiếp sau đó là giọng vịt đực thô lỗ hét lớn:
“Hoàng thượng! Ngài còn sống không?!”
Trên trán Thiên Lạc nổi hai đường gân xanh, nàng gào lên một tiếng đầy sát khí:
“Chết rồi!!”
Sáng sớm ra đã gào khóc như có tang, thật là xúi quẩy hết mức!
Thiên Lạc nổi giận đùng đùng bước qua kết giới, đang định dạy dỗ tên thái giám chọc xui mình, kết quả nàng lại thấy hai huynh đệ Hòa Lực, Hòa Dược ngã gục dưới đất.
“!!!”
Đồ khốn Bạch Trụ!
Ngủ cùng nàng hai đêm, lại còn tùy tiện giết thân vệ của nàng?!
Nhưng rất nhanh Thiên Lạc đã bác bỏ khả năng hung thủ là Bạch Trụ.
Bởi vì sau khi kiểm tra, hai huynh đệ Hòa Lực và Hòa Dược là bị trúng độc.
Chưa chết, nhưng đã cận kề ranh giới sinh tử.
Dựa theo lời Bạch Trụ nói, không gian của nàng khi đối đầu với võ giả Anh Biến kỳ không đủ đảm bảo an toàn, điều đó có nghĩa Bạch Trụ ít nhất là cao thủ từ Anh Biến kỳ trở nên.
Một cao thủ từ trên cấp Anh Biến muốn giết hai võ giả Kim Đan kỳ, chỉ cần một chiêu là đủ. Cần gì dùng đến độc?
Cho nên đêm qua nhất định có một tên sát thủ thực lực mạnh hơn cả ông ngoại nàng, nhưng vẫn chưa đủ để vô địch thiên hạ, đã đánh thuốc mê thân vệ của nàng và vượt qua kết giới vào ám sát.
Kết quả lại đụng phải Bạch Trụ đang ở trong phòng nàng.
Kẻ đó đã bị Bạch Trụ giải quyết rồi, nếu không khi hắn đến gần nàng, nhất định sẽ bị không gian của nàng nuốt chửng.
Thiên Lạc nhanh chóng suy luận ra đại khái tình hình.
Nhưng sát thủ là ai? Chết chưa? Thi thể ở đâu?
Chuyện này, e là chỉ có thể hỏi nhân cách phân liệt khác của Bạch Trụ thôi.
Phi phi phi!
Nàng đang nghĩ gì thế này?
Cái bug cấp thần tiên đó đừng có lảng vảng trong tẩm cung nàng nữa là tốt rồi!
“Người đâu! Cấm vệ quân đâu! Có thích khách——”
Lại một tiếng hét vịt đực vang lên bên tai, Thiên Lạc lập tức đứng dậy, nhấc chân đá thẳng vào tên thái giám vừa đến.
“Nhỏ giọng chút không được à? Hét cái gì mà hét! Giờ mà gọi cấm vệ quân, ngươi tính để họ đến trồng cải à?!”
Mắng xong, nàng quay sang dặn dò thân vệ bên cạnh: “Khiêng họ theo ta đến thiên điện.”
Vào đến thiên điện, Thiên Lạc lập tức cho người đặt Hòa Lực và Hòa Dược nằm ngay ngắn trên giường rồi đuổi hết người ra ngoài canh cửa.
Nàng nhanh chóng lấy máu của hai người xét nghiệm, mười phút sau có kết quả.
Cả hai đều trúng độc thần kinh, may mà trong không gian của nàng có sẵn thuốc, có thể lập tức điều chế ra giải dược.
Xác định hai người vẫn còn cứu được, Thiên Lạc mới thở phào.
“Hoàng thượng, đến giờ thượng triều rồi ạ!”
“Hoàng thượng, nếu ngài không đi thì sẽ trễ mất!”
“Hoàng thượng——”
“Triều cái con khỉ!!”