Một luồng kim quang lóe lên, Bạch Trụ đã xuất hiện trên sườn núi ngoài thành.
“Đế quân.”
Hai thuộc hạ lập tức đáp xuống hai bên với thái độ vô cùng cung kính ngay khi Bạch Trụ vừa xuất hiện.
Bạch Trụ quay người nhìn về phía hoàng cung, hỏi:
“Tối hôm qua bản tôn rời đi lúc nào?”
Hai người liếc nhau, trong mắt cả hai đều hiện lên vẻ nghi hoặc.
Mộc Linh đáp:
“Khoảng giờ Hợi ba khắc.”
“Có nói gì không?”
Thủy Linh trả lời:
“Ngài không nói gì cả, cứ thế rời đi.”
Bạch Trụ hơi nheo mắt lại.
Giờ Hợi…
Thời điểm đó hắn đã tu luyện được một lúc, không thể nào bị người khác đoạt xá mà bản thân không hay biết được.
Lẽ nào thật sự giống như tên tiểu tử kia nói vì cơ thể bị trọng thương mà hắn đã hình thành nhân cách thứ hai nên mới để đối phương khống chế thân thể?
Vậy thì vì sao nhân cách thứ hai của hắn đều đi tìm tiểu tử kia ngủ cùng mỗi đêm?
Rốt cuộc hắn đang muốn làm gì?
“Bắt đầu từ hôm nay, hai người các ngươi không được rời nửa bước, theo sát bản tôn, ghi lại từng việc bản tôn làm từng phút từng giây.”
“Dạ!”
Mộc Linh và Thủy Linh trong lòng có đầy nghi vấn nhưng lời của Đế quân, không ai dám nghi ngờ.
---
Trên triều đình.
Các triều thần đã chờ trước điện gần một khắc rồi mà Thiên Lạc vẫn chưa lên triều.
Thấy ai nấy bắt đầu tỏ vẻ bất mãn, một tiểu thái giám chạy lóc cóc đến bên cạnh Bùi Trung, kiễng chân thì thầm mấy câu bên tai hắn.
Bùi Trung thẳng lưng, hai tay luôn vòng trong tay áo trước ngực, tư thế đứng còn oai phong hơn cả những triều thần cầm ngọc giản.
“Ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ.”
Tiểu thái giám hiểu ý, liền lớn tiếng không mang chút cảm xúc nào:
“Nô tài vừa rồi đến thỉnh hoàng thượng thượng triều, ngài ấy mắng: ‘Lên mẹ nó triều!’”
Chúng thần: ……
“Thái giám! Ngươi dám vu oan cho hoàng thượng!”
Tiêu Dận là người đầu tiên đứng ra gầm lên phẫn nộ.
“Tiểu Đức Tử là người trung thực, tuyệt đối không vu oan cho hoàng thượng.”
Một câu của Bùi Trung khiến các đại thần lập tức nghiêng về phía hắn.
Một đám người chuyên gây chuyện lần lượt bước ra chỉ trích hoàng thượng làm như vậy là không coi trọng giang sơn xã tắc, không xem triều thần ra gì, càng không quan tâm đến sinh kế bách tính thiên hạ.
Cùng lúc đó, một tiếng “Rầm” vang lên dữ dội, phiến đá xanh trên nền điện bị Tiêu Dận dùng ngọc giản đập cho lõm xuống một cái hố.
Thủ phụ Đường Tấn nhìn ngọc giản của mình bị Tiêu Dận giật lấy rồi đập nát, tức đến nổi gân xanh, giận dữ hét lên:
“Trấn Quốc công, ngươi quá đáng!”
Tiêu Dận trợn trừng mắt:
“Ta quá đáng đó! Sao? Không phục à? Hoàng thượng là nhi tử duy nhất của tiên hoàng, là người thừa kế duy nhất của nước Đông Ninh. Các ngươi nhìn không vừa mắt thì về quê cáo lão đi!”
“Ngươi…”
Thủ phụ bị chửi sấp mặt, đỏ bừng cả mặt vì tức nhưng Tiêu Dận vẫn chưa buông tha, hắn dùng thân hình to lớn như núi mà Đoàng một tiếng tông thẳng vào ngực thủ phụ khiến đối phương loạng choạng ngã sấp xuống đất.
“Trấn Quốc công, xin cẩn trọng hành vi.”
“Đồ võ phu! Sao có thể ra tay đả thương người khác?”
“Mọi người đều là đồng liêu, chẳng lẽ vì ngươi là hoàng thân quốc thích thì không xem ai ra gì sao?”
Chúng thần đồng loạt chỉ trích.
“Hôm qua các ngươi liên thủ định đổi hoàng thượng, sao không biết cẩn trọng ngôn từ?”
“Khi các ngươi ám sát hoàng đế, sao không biết cẩn trọng hành vi?”
“Các ngươi tưởng tiên hoàng chết rồi, tân hoàng không ai che chở là có thể mặc sức làm càn à?”
“Hôm nay ta, Tiêu Dận, tuyên bố ở đây nếu tân hoàng không sao thì thôi, còn nếu có chuyện gì bất trắc, dù ta phải hy sinh trăm năm cơ nghiệp Tiêu gia, cũng nhất định kéo hết con cháu các người xuống mồ chôn cùng. Đến lúc đó, đừng trách ta không màng đến tình nghĩa đồng liêu.”
Toàn trường chết lặng.
Tiêu Dận là cao thủ đệ nhất nước Đông Ninh, dưới tay không chỉ có một phần ba binh lực mà còn có vô số thuộc hạ cũ có thực lực trên Kim Đan kỳ.
Nếu hắn thực sự điên lên, ngay cả Tiêu gia cũng không cần nữa… đúng là tai họa lớn mà!
Mọi người mải mê cãi nhau, không ai để ý thấy trong khe đá và dưới những tấm ván, từng con côn trùng nhỏ gắn chip tí hon đang lặng lẽ chui vào y phục của họ…
Một tiếng hô “Hoàng thượng giá đáo ——” vang lên, làm dịu đi không khí căng như dây đàn trong triều.
Thiên Lạc bước ra từ phía sau, tuy vóc dáng nàng mảnh khảnh, nhưng khí thế vương giả và áp lực vô hình tỏa ra từ trong ra ngoài lại là thứ nàng đã rèn luyện thành thục từ khi làm đại lão của bang phái trong tận thế.
Cảm nhận được uy nghiêm và khí thế lạnh lẽo của tân hoàng, dù bất mãn nhưng các đại thần vẫn quyết định quỳ xuống hành lễ trước.
“Bình thân.”
Chúng thần đứng dậy, Thủ phụ là người đầu tiên bước ra khỏi hàng, nhưng Thiên Lạc đã ra lệnh trước một bước, cho người khiêng lên một chiếc bàn.
Trên bàn đặt ngay ngắn mấy trăm quyển tấu chương từ hôm qua.
“Lý Ký.”
Bị gọi tên, nhất phẩm đại học sĩ của Văn Uyên Các là Lý Ký bước ra.
“Ngươi có biết trên bàn này có bao nhiêu tấu chương không?”
Lý Ký mặt không đỏ tim không loạn, bình thản đáp:
“Bẩm hoàng thượng, đây là tấu chương do các đại thần viết và được thu thập hôm qua. Cụ thể có bao nhiêu bản, thần không rõ.”
“Vậy ngươi và người của Văn Uyên Các có xem qua, sàng lọc nội dung chưa?” Thiên Lạc lại hỏi.
“Đã sàng lọc qua.” Lý Ký trả lời không nhanh không chậm.
Dù sao hơn 700 quyển tấu chương, hoàng thượng cũng không thể đọc hết. Hắn đã xếp chéo những tấu chương có nội dung trùng lặp, như vậy hoàng thượng sẽ không biết được.
Ai ngờ “Bốp” một tiếng, một quyển tấu chương dày bị ném thẳng vào mặt Lý Ký.
Các đại thần đều sững sờ.
Đệt…
Lại còn đánh người?!
Đây thật sự là vị thái tử từng tuyên chỉ thay tiên hoàng, vừa run vừa sợ, đến nhìn các đại thần còn không dám đối diện sao?
Mặt Lý Ký lập tức sưng đỏ lên.
Trên mặt hắn tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
“Ngay cả đếm tấu chương ngươi còn chưa làm, thì càng không biết trong bản tấu này có bao nhiêu chữ, đúng chứ?”
Không đợi Lý Ký trả lời, khóe môi Thiên Lạc cong lên:
“Để trẫm nói cho ngươi nghe, bản tấu này tổng cộng có…”
Nói chưa dứt lời thì “bốp bốp bốp bốp bốp bốp”, sáu quyển tấu chương nữa lần lượt như những cái tát quăng thẳng vào mặt Lý Ký khiến hắn sợ đến mức không dám né, chỉ đành để mặc bị đánh đến mặt mũi như đầu heo.
“Không biết mấy bản tấu chương này, Lý đại nhân có xem qua không?” Thiên Lạc cười hỏi.
Lý Ký vội vàng bò xuống đất để xem.
Vừa nhìn xong, suýt chút nữa hắn đã làm rơi tấu chương trong tay.
Hoàng thượng… hoàng thượng thật sự đã tìm ra tất cả các bản tấu có nội dung trùng lặp!
Nếu hắn trả lời “đã xem”, vậy là tiêu rồi. Đã xem mà vẫn để nội dung lặp lại xuất hiện, làm lãng phí thời gian của hoàng thượng, đó là tội lớn.
Nếu hắn trả lời “chưa xem” thì cũng chết chắc. Là nhất phẩm đại học sĩ Văn Uyên Các, công việc hàng ngày chính là cùng đồng liêu duyệt qua tấu chương, giúp hoàng thượng tổng hợp, chắt lọc nội dung quan trọng.
Nhìn thấy mồ hôi lạnh túa ra trên trán Lý Ký, Thiên Lạc cười khẩy:
“Bảy bản tấu chương, cách viết khác nhau, góc nhìn khác nhau nhưng nội dung hoàn toàn giống nhau, tổng cộng hơn mười vạn hai nghìn chữ, ngươi đem hết nhét cho trẫm đọc. Ngươi định để trậm mệt chết rồi kế vị hả?”
“Thần không dám! Xin hoàng thượng tha tội!”
Lý Ký vội vàng dập đầu nhận tội, trong lòng hối hận không để đâu cho hết.
“Bãi miễn chức nhất phẩm đại học sĩ của Lý Ký, giáng xuống nhị phẩm. Thăng Triệu Thần làm nhất phẩm đại học sĩ, giữ chức Các chủ Văn Uyên Các. Lý Ký, ngươi đã không sàng lọc nổi tấu chương, sau này đi theo Triệu Thần làm trợ thủ đi.”
Triệu Thần - người đang đứng sau Thái sư, hôm qua vừa mới cùng hoàng thượng dùng cơm, hôm nay đã được thăng chức thì vui mừng đến mức quỳ sụp trượt dài ra đất.
Tốc độ tạ ơn của hắn còn nhanh hơn cả tốc độ Lý Ký xin lỗi lúc nãy nữa.