“Á á á~ Ngươi đừng có lại đây——”
“Thái tử Điện hạ, ngài sợ cái gì? Chẳng lẽ là vì dân nữ không đủ xinh đẹp sao?”
“Ngươi mà còn lại gần nữa thì ta hét lên đấy!”
“Ngài hét đi~ Ở chốn núi rừng hoang vu này, dù có hét rách cổ họng cũng chẳng ai tới cứu đâu.”
“Ọe~”
Nhìn nữ nhân đang ép lên mình, trong lòng Thiên Lạc buồn nôn, nảng khẽ khàng nôn khan một tiếng rồi gào lên câu thoại đầy ma lực.
“Cứu mạng…”
Nàng thực sự cạn lời rồi!
Một đại lão không gian đến từ mạt thế, chỉ vì nghiên cứu ra thuốc giải virus tang thi mà bị một quốc gia nào đó phóng thẳng cho một quả bom hạt nhân siêu cấp.
Vì bảo vệ những người sống sót cuối cùng của Hoa Quốc, nàng đã dùng không gian của mình để đón lấy đòn đánh hạt nhân, nào ngờ vì vội vã nên kéo ra không gian quá nhỏ, bị vụ nổ xé rách cả thân xác lẫn linh hồn, cuối cùng bị lực hút khổng lồ cuốn đi.
Thế mà ông trời lại chẳng chút thương xót cho vị “cứu thế chủ” đáng thương này.
Không chỉ cho nàng xuyên thành một tên nam nhân, mà còn bị trói chặt như xác ướp rồi dìm xác dưới đáy hồ nữa.
Vừa mới thoát khỏi kiếp nạn, còn chưa kịp lấy lại hơi thở, nàng đã bị một nữ ác bá cho uống thuốc cực mạnh rồi định giở trò!
Nữ nhân ép lên người Thiên Lạc thì thấy làn da hắn trắng nõn, mang theo sắc hồng nhàn nhạt, vài giọt nước trượt dọc theo cổ chảy vào trong áo, đôi mắt hoảng hốt kia lại dễ bắt nạt, khóe mắt còn mang theo vẻ xuân tình.
Chỉ cần thành công “nấu chín gạo sống”, với thân phận của nàng, sau này dù không làm hoàng hậu thì cũng là quý phi.
Thấy Thái tử đã bị mình đè dưới thân, thắt lưng cũng tháo gần xong…
Kết quả là tay nàng lỡ mạnh một cái, lại không cẩn thận mà kéo theo miếng ngọc bội chạm rồng hình vuông to cỡ lòng bàn tay trong áo hắn.
Miếng ngọc vừa rời khỏi người, thân hình khô đét của Thiên Lạc lập tức biến đổi, trở nên uyển chuyển mềm mại, đường cong rõ ràng.
Cái thứ cộm bên dưới kia cũng biến mất.
Vào khoảnh khắc ấy, không gian bị ngắt kết nối lâu nay lập tức trở lại.
Nữ nhân sững sờ phát hiện: thì ra... thì ra Quân Thiên Lạc là một nữ tử còn xinh đẹp hơn cả mình!
“WTF!”
Thiên Lạc kinh ngạc, không nhịn được mà vui mừng kêu lên.
Nàng không phải nam nhân!
Nàng vẫn là nữ!
Nhanh chóng lôi ra một viên thuốc giải từ trong không gian nuốt xuống, rồi nàng nhặt lấy miếng ngọc…
Hửm, nàng lại biến thành nam rồi!
Vứt miếng ngọc xuống đất…
Hửm, lại biến về dáng vẻ nữ rồi!
Miếng ngọc này có thể ẩn giấu giới tính!
Sức lực khôi phục, Thiên Lạc bật người đứng dậy, khiến nữ nhân đang cưỡi lên nàng ngã lộn mèo một cú, đập cả mặt xuống đất.
Răng cửa gãy luôn.
Thiên Lạc còn đang nghĩ xem xử lý nữ nhân này thế nào thì đã nghe nàng ta nói…
“Haha, không ngờ đường đường là thái tử Đông Ninh lại là nữ nhân! Quân Thiên Lạc, đám đại thần có biết thân phận thật của ngươi không?”
Được lắm, diệt khẩu thôi.
Thiên Lạc mặc lại y phục, treo ngọc bội lại bên hông thì lập tức biến lại thành nam nhân.
Nàng giơ một ngón tay, ngoắc ngoắc đối phương, ý bảo: tới đây!
Nữ nhân kia chẳng hề sợ hãi.
Nàng ta cười lạnh một tiếng, huýt sáo ra hiệu.
Chỉ chốc lát sau, bốn nam nhân mặc y phục cổ đại đã lao vào trong động.
Thấy miệng nữ nhân chảy máu, xiêm y xộc xệch, cả bốn người lập tức nổi giận.
“Đồ dâm tặc chết tiệt, dám cưỡng hôn sư muội ta!”
Thiên Lạc: …?
“Ngay cả đệ tử Mặc Hương Cốc ta mà ngươi cũng dám mơ tưởng!”
“Gan chó hay gan hùm đây?”
“Hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”
Bốn người, mỗi người một câu, không thèm nghe Thiên Lạc giải thích đã lập tức rút kiếm lao tới.
Nữ nhân kia mặt mày đắc ý mà chờ xem trò vui.
Tuy Quân Thiên Lạc có chút thực lực, nhưng chắc chắn không địch lại bốn sư huynh của nàng.
Chờ bọn họ bắt được nàng ta, nàng sẽ tính tiếp xem dùng lợi ích gì để đổi lấy bí mật to lớn này.
Ai ngờ ngay lúc nàng đang cười đắc ý…
“Đoàng đoàng đoàng đoàng!”
Bốn tiếng súng vang lên, trong tay Thiên Lạc đã xuất hiện hai khẩu Desert Eagle vàng chói, bốn viên đạn gần như đồng thời bắn xuyên vào giữa trán bốn người đàn ông.
Bốn người ngã xuống, chết tại chỗ.
Nữ nhân kia thấy trong tay Thiên Lạc lại có pháp khí khủng khiếp như vậy, còn dám giết luôn cả đệ tử Mặc Hương Cốc để diệt khẩu thì lập tức hoảng hồn hét lên một tiếng, lao thẳng về phía vách đá.
Thiên Lạc vốn có thể bắn thêm một phát giết quách nàng ta nhưng nàng còn lo đám nam nhân kia chưa chết hẳn, ngộ nhỡ tỉnh dậy thì sao?
Bốn tiếng súng nữa vang lên, bốn cái cổ lập tức thêm bốn lỗ máu, máu bắn tung tóe khắp nơi.
Xác nhận bốn người đã chết hẳn, Thiên Lạc mới yên tâm quay lưng đuổi theo nữ nhân kia.
Kết quả là…
Nàng thấy nàng ta cưỡi kiếm bay, y hệt mấy kẻ tu tiên trong phim truyền hình mà lao vút đi ấy!
=????(╯°□°)╯︵ ┻━┻
Cảnh tượng này hoàn toàn phá vỡ nhận thức của nàng.
Dưới chân là vực sâu, mà nàng thì không biết cưỡi kiếm…
Ầm…
Một quả pháo cao xạ hạng nhẹ bay ra từ vai nàng, nổ ầm một tiếng ngay trên người nữ nhân kia.
Quả cầu lửa khổng lồ rơi xuống vực sâu, Thiên Lạc lặng lẽ thu pháo vào không gian với gương mặt trắng bệch.
Mẹ ơi!
Nàng gặp phải một đám quái vật vừa không có liêm sỉ, lại còn biết cưỡi kiếm kìa!
Còn kinh khủng hơn cả tang thi mạt thế nữa!
Để phòng cái Mặc Hương Cốc gì đó kéo người tới báo thù, nàng lập tức quay lại sơn động, thu thi thể của bốn người kia vào không gian chuyên dùng để giấu xác.
Hủy xác.
Xóa dấu vết.
Rút lui.
Mọi hành động đều liền mạch trôi chảy, thành thạo như lão làng.
Trên đường xuống núi, nàng thấy có một con cáo đã bị vặt lông đang bị nướng trên đống lửa, da dính đầy máu.
Với tư cách là một người từng làm công tác bảo vệ động vật hoang dã ở tận thế, nàng không do dự mà cứu ngay con cáo đó.
Thấy nó chưa chết, nàng lập tức lấy máy chụp X-quang công nghệ cao ra quét nội tạng.
Tuy không phải bác sĩ thú y, nhưng mấy bệnh nhỏ thì nàng chữa được.
Vệ sinh vết thương, bôi thuốc, tiêm kháng viêm, cuối cùng là lôi ra ba lô thú cưng nhét nó vào trong.
Đống lửa đó chắc là do đám người kia nhóm lên, Thiên Lạc dọn dẹp hiện trường rồi tiếp tục xuống núi.
Đi được nửa đường, cơ thể này bỗng nhiên kiệt sức.
Một trận choáng váng ập đến, nàng ngã xuống đất, không còn chút sức lực phản kháng nào nữa.
Trước khi mất ý thức, nàng triệu hồi không gian bao lấy mình.
Không gian chỉ có một cánh cửa, nhưng chỉ cần nàng nằm xuống, ai tấn công cũng sẽ rơi vào không gian rồi mất mạng.
Sau khi Thiên Lạc hôn mê, dường như con cáo trong ba lô cảm nhận được gì đó mà mở mắt ra.
Nó quan sát xung quanh, nhẹ nhàng giơ móng mở khóa kéo, ung dung bước ra khỏi ba lô.
Chỉ trong chớp mắt, từ một con cáo nhỏ, nó đã biến thành một nam nhân có vóc dáng cao gầy, dung mạo yêu mị tuấn mỹ.
Chỉ là do bị lột lông nên trên người hắn chẳng có mảnh vải nào.
Đôi mắt đẹp của hắn mang theo vẻ trong sáng ngơ ngác.
Hắn nhẹ nhàng né qua cửa không gian của Thiên Lạc, bò lại gần nàng, khịt khịt mũi xác định nàng không sao, rồi tìm một tư thế thoải mái mà cuộn người lại, tiếp tục ngủ.
____
Sáng sớm hôm sau, Thiên Lạc đột nhiên tỉnh dậy.
Mở mắt ra, cô lập tức thấy một gương mặt đẹp đến mức không chân thật.
Người nọ dường như cũng cảm nhận được nên cũng mở mắt ra cùng lúc.
Nhìn nam nhân đang nằm cạnh mình, Thiên Lạc chớp chớp mắt, nhất thời không phân rõ được là mơ hay thật.
Nhưng người kia đã dậy trong lúc nàng còn đang đờ ra.
Vốn dĩ hắn nằm thì không sao, nhưng vừa đứng dậy, ánh mắt Thiên Lạc liền như bị kéo theo, không khống chế được mà liếc xuống dưới… cơ thể hắn.
“Ầm” một tiếng, đầu óc như pháo hoa nổ tung, máu toàn thân dồn lên đỉnh đầu, hai hàng máu mũi không thể kiểm soát mà chảy ra.
“Đáng chết, ngươi đã làm gì bản tôn?!”
Lúc này, đôi mắt nam nhân đã không còn vẻ ngây thơ như đêm qua nữa, toàn thân hắn toát ra khí thế lạnh lùng cao quý của bậc đế vương. Sát khí trên người hắn khiến Thiên Lạc không thở nổi.
Thấy mình không một mảnh vải, gân xanh trên trán nam nhân nổi lên rồi nhanh như chớp mà đưa tay bóp lấy cổ Thiên Lạc.