Người đó không ai khác, chính là kẻ bug cấp thần mà Thiên Lạc không bao giờ muốn gặp lại - kẻ hoàn toàn phớt lờ không gian của nàng.
Thế nhưng lúc này, khí thế bức người nơi hắn đã hoàn toàn biến mất. Đôi mắt hắn trong trẻo sạch sẽ, chẳng còn chút sắc bén nào của kẻ ở trên cao nhìn xuống cat.
Hắn vòng qua tầng không gian, leo lên long sàng. Vì không gian phía dưới không còn cánh cửa thứ hai nên cũng không cần lo bị ràng buộc bởi giới hạn không gian nữa.
Dẫu vậy, hắn vẫn bò rạp trên giường, cúi thấp người, dùng mũi tỉ mỉ ngửi khắp toàn thân Thiên Lạc.
Ngửi đi ngửi lại, trong đôi mắt to tròn của hắn tràn đầy nghi hoặc.
Tại sao lại là nam?
Tại sao chứ!
Người đàn ông ấy vừa nghĩ vừa nghiêng đầu nhìn gương mặt ngủ say của Thiên Lạc với vẻ mặt đầy oan ức.
Một lúc sau, hắn duỗi ngón tay ra, đặt trước ngực đập đập như đang đấu tranh nội tâm dữ dội lắm vậy.
Khi cuộc giằng co vẫn chưa kết thúc thì bên ngoài điện đã có động tĩnh.
Ngón tay hắn khẽ búng một cái, lập tức có hai chiếc tai nghe vô hình bằng không khí nhẹ nhàng bao lấy tai Thiên Lạc.
Ngay sau đó, tiếng động từ bên ngoài vọng vào. Là hai huynh đệ Hòa Lực và Hòa Dược ngã xuống đất.
Một người áo đen bịt mặt không hề bị kết giới ngăn cản, nghênh ngang bước vào điện.
Tựa như con mồi đã rơi vào thiên la địa võng do hắn giăng sẵn, tuyệt đối không thể trốn thoát.
Kẻ đó không vội ra tay với Thiên Lạc mà bước đến bên giường, nhặt lấy bật lửa trên bàn, định thắp sáng cả đại điện.
Hắn muốn để Quân Thiên Lạc nhìn rõ mình là ai. Hắn cũng muốn để Quân Thiên Lạc biết vì sao hắn phải giết y.
Lửa vừa được bật lên liền phụt tắt.
Kẻ áo đen ngẩn ra.
Hắn châm lại lần nữa.
Lửa lại tắt.
Đột nhiên, như thể cảm nhận được điều gì đó, hắn lập tức quay phắt lại.
Một người đàn ông cao hơn hắn nửa cái đầu đang đứng ngay sau lưng chưa đến một mét!
!!!
Lập tức, mồ hôi lạnh túa ra như tắm ướt đẫm lưng áo của kẻ bịt mặt.
Theo phản xạ, hắn lập tức tung chiêu công kích.
Tới khi đòn đánh được tung ra rồi hắn mới nhận ra rằng đối phương có thể áp sát hắn trong phạm vi một mét mà không để hắn phát hiện thì thực lực chắc chắn vượt xa hắn.
Nghĩ đến đây, kẻ áo đen cũng không còn ý định giết hoàng đế nữa mà vung người bỏ chạy.
Nhưng lúc này, khung cửa sổ lại giống như một vũng đầm lầy, thân thể hắn bị kẹt cứng trong đó, giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.
Hắn kinh hoảng nhìn về phía nam nhân kia. Chỉ thấy đòn tấn công toàn lực ban nãy của mình đã bị hắn bắt gọn bằng tay không, mà quả cầu lửa khổng lồ cũng hoàn toàn biến mất trong không khí!
Hắn còn mạnh hơn cả Tiêu Dận!
Hắn mới là cao thủ đệ nhất thật sự của nước Đông Ninh!
Vậy mà người kia lại hoàn toàn phớt lờ công kích của mình!
Má nó, rốt cuộc là cái quái vật gì đây?!
Thấy đối phương đang đi về phía mình, kẻ áo đen sợ đến mức muốn hét lên:
“Ngươi đừng qua đây~”
Ngay lúc đó, thanh kiếm bên hông hắn vì giãy giụa quá sức mà rơi xuống.
Nam nhân quái vật ấy giật mình, vội dùng linh lực bảo vệ thanh kiếm rồi còn giơ tay ra hiệu “suỵt”, ý bảo đừng làm ồn.
Kẻ áo đen bịt mặt: ……
Thấy đối phương trông có vẻ không được thông minh lắm, hắn lập tức gật đầu như giã tỏi.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, hắn lại dốc toàn bộ linh lực có thể sử dụng khiến toàn bộ chai lọ trong tẩm cung của Quân Thiên Lạc rung chuyển ầm ầm rồi quăng hết xuống đất.
Nam nhân quái vật hoảng hốt, vội vàng dùng linh lực để bảo vệ từng món đồ, sợ chúng rơi vỡ sẽ đánh thức người đang say giấc.
Cũng chính lúc này, sức mạnh giam giữ kẻ bịt mặt hơi lỏng đi một chút, hắn lập tức bóp nát phù thần hành độn tẩu trong tay, trốn thoát.
Dù vậy, quần áo trên người hắn vẫn bị dính chặt không thể gỡ ra.
Đến khi hắn chạy được ra tận góc tường bên ngoài hoàng cung cách ba dặm, mới phát hiện mình đã trần truồng toàn thân!
Một cảm giác nhục nhã đến tột cùng dâng trào khắp người.
Cái đồ ngốc Tiêu Dận khốn kiếp!
Bề ngoài thì làm ra vẻ ta đây cao thâm khó lường khiến kẻ khác buông lỏng cảnh giác, bên trong lại âm thầm cài cắm một kẻ lợi hại như thế chỉ để bắt sống hắn.
Không biết xấu hổ!
Còn trong điện Thái Hòa, nam nhân kia nhẹ nhàng thu dọn lại mọi thứ trong cung, đặt từng món trở về vị trí ban đầu.
Xong xuôi, hắn lại rón rén chui vào chăn của Thiên Lạc.
Hương thơm dịu dàng trong chăn khiến hắn cảm thấy vô cùng thư giãn, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Dận đang chuẩn bị vào triều thì bị Tiêu Duyệt Hàm chặn đường.
“Gia gia.”
“Tiểu Hàm, dậy sớm vậy?” Tiêu Dận cười hiền hòa hỏi.
Tiêu Duyệt Hàm khẽ cười, trong mắt tràn ngập sự quan tâm không giấu nổi:
“Gia gia, mọi chuyện bên biểu ca vẫn thuận lợi chứ ạ?”
“Thiên Lạc dám bước ra bước này đã là rất giỏi rồi. Dù phía trước còn rất nhiều khó khăn, nhưng ta tin với trí tuệ và thủ đoạn của hắn, sau này sẽ ngày càng tốt hơn. Ngươi không cần lo cho biểu ca của mình đâu.”
Nghe ông ngoại lại dùng từ “trí tuệ” và “thủ đoạn” để nói về Quân Thiên Lạc, Tiêu Duyệt Hàm suýt nữa đã không nhịn được mà đảo mắt.
Nếu không phải do xuất thân tốt, Quân Thiên Lạc còn chẳng bằng một phần trăm của Cảnh Hạo ca ca nữa.
Nàng lo lắng gật đầu, nói:
“Bên ngoài đầy rẫy sói rình, biểu ca e là cũng không dễ dàng gì. Hôm qua hắn để Tần vương thế tử mời tiệc ba ngày, thật sự là vì quốc khố cạn kiệt sao? Gia gia, hay là chúng ta thay biểu ca chi trả khoản này đi?”
Thấy Tiêu Dận không trả lời, Tiêu Duyệt Hàm vội vàng nói tiếp:
“Trước đây biểu ca đã rất sợ có người sẽ hại hắn sau khi kế vị. Tần vương thế tử với hắn vốn không có thù oán sâu sắc, nhưng hôm qua hắn làm vậy, trong lòng Tần vương thế tử chắc chắn không thoải mái. Hơn nữa, Kỷ tiên sinh sắp đến Đông Ninh, trước kia Tần vương thế tử còn đồng ý với ta sẽ mời Kỷ tiên sinh xem chân cho đại bá. Biểu ca làm vậy, giờ ta cũng ngại mở miệng với Tần vương thế tử rồi…”
Tiêu Duyệt Hàm cố ý chuyển đề tài sang Tiêu Dực, nghĩ rằng gia gia coi trọng đại bá như vậy, nhất định sẽ khen nàng hiểu chuyện.
Không ngờ, ánh mắt Tiêu Dận lại dần lạnh xuống, giọng nói cũng không còn hiền hòa như lúc nãy:
“Ngươi phải luôn ghi nhớ, ngươi là người của Tiêu gia.”
Tiêu Dận nể nàng là nữ hài, lời nói cũng không nặng nhưng Tiêu Duyệt Hàm vẫn đỏ hoe vành mắt.
Không phải nàng đang suy nghĩ cho Tiêu gia sao?
Chỉ khi Quân Cảnh Hạo làm Thái tử, đăng cơ làm Hoàng đế, nàng trở thành Hoàng hậu thì Tiêu gia mới thực sự thoát khỏi cảnh khó khăn.
Bằng không, dựa vào Quân Thiên Lạc ư?
Hắn không kéo Tiêu gia xuống bùn là may rồi!
Thấy gia gia đã rời đi, Tiêu Duyệt Hàm đỏ mắt định quay về phòng thì gặp mẹ là Khương Tuyết Như bước ra, không nói không rằng đưa cho nàng một tờ ngân phiếu.
“Ba vạn linh thạch?!” Tiêu Duyệt Hàm trợn tròn mắt.
Một viên linh thạch tương đương một trăm lượng bạc. Tiền tiêu hàng tháng của nàng là 150 lượng bạc đã thuộc hàng cực kỳ giàu có trong giới tiểu thư quý tộc kinh thành rồi.
Vậy mà giờ nương lại đưa thẳng tờ ngân phiếu trị giá ba vạn linh thạch cho nàng!
Khương Tuyết Như nói:
“Ngươi đem tờ ngân phiếu này đưa cho Tần vương thế tử. Ít nhất phải để người ta biết rằng chúng ta cũng có thành ý.”
Tiêu Duyệt Hàm đỏ mặt nhưng vẫn hơi lo lắng:
“Nương, người đưa con nhiều tiền như vậy, nhỡ bị gia gia biết thì sao?”
Khương Tuyết Như lại chẳng hề bận tâm:
“Việc kinh doanh của Tiêu gia do cha ngươi quản, ta là chủ mẫu trong nhà, rút một ít phòng bị cho chuyện gấp là điều nên làm.”
---
Tối hôm qua, Thiên Lạc ngủ vô cùng ngon. Gần sáng, nàng vươn vai một cái, hai chân duỗi sang hai bên, nhưng… chân trái lại bị cái gì đó đâm trúng.
Có thể nói nàng là người cực kỳ cảnh giác khi ngủ không?
Mạt thế năm xưa, 7,5 tỷ người trên toàn cầu chết gần hết mà nàng vẫn sống hiên ngang bước ra, trở thành một đại lão đứng đầu một phương.
Vậy tại sao trên giường lại có một nam nhân nằm đó mà nàng không biết trời trăng mây gió gì hết vậy chứ?!