Vậy mà một đứa trẻ như Lê Tử đã bắt đầu gánh vác lo toan cho cả nhà rồi.

Quả Tử bên cạnh hét lên: “Đệ cũng đi! Đệ cũng đi! Không cho tỷ đi!”

Cậu bé nói chưa sõi, chỉ có thể lặp đi lặp lại câu đó.

Tiểu Đào nghĩ ngợi một chút: “Muội dẫn đệ ấy đi cũng được.”

Nàng cảm thấy để Lê Tử đi một mình thì quá nguy hiểm, mang theo Quả Tử miễn cưỡng cũng được coi là có bạn đồng hành.

Lê Tử đồng ý một tiếng, rồi nắm tay Quả Tử rời khỏi nhà.

Cha bắt đầu ngồi đan.

Tiểu Đào cũng không nghỉ ngơi được bao lâu mà đã ra sân dùng nước múc được từ hôm qua giặt quần áo cho cả nhà.

Một thau nước dùng xoay vòng, giặt xong một món lại đến món khác, giặt đến khi nước bẩn ngầu mới chịu dừng tay.

Tiểu Đào thở ngày càng nặng nhọc.

Nàng dựa vào tường ngồi thụp xuống, mơ màng ngủ thiếp đi.

Tấn Khác không kìm được mà lo lắng.

Không biết qua bao lâu, cha gọi to: “Tiểu Đào! Tiểu Đào!”

Tiểu Đào giật mình tỉnh dậy.

Trời đã mưa.

Nàng chạy vào nhà: “Cha!”

Cha lớn tiếng hỏi: “Cha nghe như có mưa, Lê Tử với Quả Tử về chưa?”

Tấn Khác và Tiểu Đào đều sững người!

Hai đứa nhỏ còn chưa về. Mây đen phía tây vẫn đang kéo tới.

Tiểu Đào cắm đầu chạy ra ngoài: “Con đi tìm!”

Nàng chạy như điên về phía ngọn núi, cũng gặp vài người trong thôn đang hối hả chạy về nhà.

Có người gọi với theo: “Tiểu Đào, về nhà đi! Trời mưa rồi!”

Tiểu Đào không ngoái đầu lại: “Đệ muội cháu còn chưa về!”

Nàng chạy đến chân núi thì dừng lại thở hổn hển.

Núi rộng thế này, Lê Tử với Quả Tử đi đâu được chứ?

Tiểu Đào bối rối nhìn quanh rồi hét lớn: “Lê Tử! Quả Tử!”

Mưa càng lúc càng lớn, cổ họng Tiểu Đào khản đặc, toàn thân nàng nóng ran, chỉ còn trụ lại nhờ một hơi gắng gượng.

Nàng vừa đi lên núi, vừa hét.

Tấn Khác cũng thắt lòng. Đều là dân chúng thiên hạ cả mà.

Tiểu Đào đi được một đoạn thì Tấn Khác bỗng nghe thấy tiếng gọi khẽ khàng: “Tỷ ơi…”

Tấn Khác mừng rỡ.

Tiểu Đào cũng nghe thấy, lập tức chạy về phía tiếng gọi.

Cuối cùng nàng cũng tìm thấy hai đứa nhỏ.

Nhưng Lê Tử và Quả Tưe đã ngã xuống một khe núi nhỏ. Trên mặt Lê Tử có máu, nằm bất động trong hốc núi, Quả Tử cũng nhắm mắt lại, như thể đã không còn thở nữa vậy.

Tiểu Đào nhảy xuống khe núi, nàng ôm chặt lấy muội muội, gắng sức đẩy thân hình nhỏ bé của nàng ấy ra khỏi khe.

Nhưng Tiểu Đào bệnh nặng, chẳng còn bao nhiêu sức lực cả.

Mà trên mặt muội muội thì toàn là máu, nàng sợ đến chết đi được.

Nàng bị sốt đến choáng váng, bèn nghiến răng một cái, dồn hết sức đẩy mạnh một cái, cổ tay đau thấu tim gan nhưng cuối cùng cũng đẩy được Lê Tử ra khỏi khe núi.

Tiếp theo là Quả Tử, Quả Tử nhẹ hơn một chút nhưng Tiểu Đào đã gần như kiệt sức.

Nàng gom hết chút sức lực cuối cùng rồi đẩy em trai ra ngoài, còn mình thì run rẩy bám lấy bùn đất, gian nan bò ra.

Nhưng Tiểu Đào đã không thể đứng dậy nổi nữa.

Nàng mơ màng liếc nhìn hai đứa trẻ, mắt khẽ run lên mấy cái, cuối cùng không thể chống đỡ nổi mà khép lại.

Lúc này, chỉ còn Tấn Khác là tỉnh táo.

Tiểu Đào nhắm mắt, trước mắt Tấn Khác cũng là một màu đen kịt.

Nàng chỉ có thể nghe được tiếng mưa rơi xung quanh, cũng cảm nhận được hơi thở yếu ớt dần của ba đứa trẻ nằm trên đất.

Tấn Khác giãy giụa trong tuyệt vọng.

Nàng không biết phải làm sao để thoát khỏi tình cảnh bất lực hiện tại, chỉ có thể vùng vẫy vô ích.

Đột nhiên, một cơn đau ập đến.

Trước mắt sáng bừng, nàng có thể nhìn thấy khung cảnh xung quanh.

Mưa rất to, như bức màn che kín trời đất, khiến bùn trôi từ trên núi xuống.

Nước mưa thấm ướt tóc Tiểu Đào, cũng rửa trôi máu trên mặt Lê Tử làm lộ ra một vết thương dữ tợn.

Tấn Khác bắt đầu sợ.

Tuy nàng vẫn luôn cảm thấy cả nhà này sống cũng chẳng có gì đáng nói nhưng dù sao họ cũng không nên lặng lẽ chết đi trong một ngày như thế này.

Bọn trẻ còn quá nhỏ, chưa từng có một ngày sống dễ chịu.

Tấn Khác muốn hét to cầu cứu nhưng vẫn không phát ra được tiếng nào.

Giữa trời đất, chỉ còn mưa rơi xối xả.

Tấn Khác dần dần tuyệt vọng.

---

Mưa như trút nước.

Tấn Khác dán mắt nhìn về phía xa, hy vọng có ai đó trong mưa sẽ đến cứu họ.

Gió thổi cây rung, phát ra tiếng động, Tấn Khác lập tức tưởng có người đến.

Nhưng hết lần này đến lần khác nàng đều thất vọng vì vẫn không ai xuất hiện.

Nàng dần mất hy vọng.

Trước kia nàng từng nghe quốc sư nói: mạng người rẻ mạt.

Nàng cứ tưởng chỉ thời chiến mới thế, nhưng không ngờ khi không có chiến tranh, mạng người cũng chẳng đáng giá là bao.

Chỉ là ba đứa trẻ thôi mà.

Nàng thầm nghĩ.

Chỉ là ba đứa trẻ còn nhỏ xíu, chưa được ăn thứ gì ngon, cũng chưa từng mặc lấy bộ đồ lành lặn.

Phải chăng nếu nàng không trải qua chuyện này, thậm chí sẽ chẳng có ai biết từng có ba đứa trẻ chết đi như thế.

Mưa vẫn rơi mãi, hơi thở bên cạnh càng lúc càng yếu, Tấn Khác ngây người nhìn về một điểm xa xa, trong lòng trống rỗng.

Rồi đột nhiên, có tiếng người phụ nữ vang lên.

“Tiểu Đào!”

“Lê Tử!”

“Quả Tử!”

Giọng người phụ nữ nghẹn ngào thê lương, Tấn Khác còn tưởng mình nghe nhầm.

Nhưng bóng dáng người phụ nữ ấy đã lảo đảo chạy đến.

Là nương!

Bọn trẻ được cứu rồi!

Cuối cùng nương cũng phát hiện ra bọn trẻ mà điên cuồng chạy tới.

Nàng không kịp kiểm tra tình trạng của chúng, chỉ vội vàng bế đứa nhìn bị thương nặng nhất là Lê Tử lên.

Rồi một tay khác lại xách Quả Tử với mặt mũi trắng bệch lên.

Nhưng nương chỉ có hai tay… nên chỉ có thể mang đi hai đứa.

Nàng nhìn Tiểu Đào nằm dưới đất, toàn thân run lẩy bẩy.

Nàng cúi xuống, định ôm cả Tiểu Đào lên nhưng làm thế nào cũng không ôm nổi.

Muốn bế được Tiểu Đào thì phải buông hai đứa đang bế.

Trong lòng là con ruột, dưới đất cũng là con ruột!

Nương chưa từng khóc, nhưng lúc này, khi nhìn con, cuối cùng nàng cũng bật khóc nức nở.

Nàng khóc thảm thiết khiến Tấn Khác cũng không kìm được mà thấy chua xót trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play