Trong điện phảng phất mùi hương nhè nhẹ, trên cửa sổ treo rèm làm bằng gấm cống màu tối, che khuất ánh sáng bên ngoài.
Đại thái giám đến từ khi trời còn chưa sáng, canh giữ bên giường, không rời nửa bước.
Các cung nữ đi giày đế mềm, họ không dám gây ra tiếng động, sợ quấy rầy giấc ngủ của người trên giường.
Mà kỳ thực, người trên giường đã tỉnh.
Trưởng công chúa Tấn Khác mở mắt, cảm thấy có chút không khoẻ.
Không hiểu hôm nay sao nàng lại thế, chỉ thấy toàn thân mỏi mệt.
Nhưng nàng không thể nằm mãi được. Dù sao ca ca ruột là hoàng đế của nàng giờ đang bệnh nặng trên giường. Trước khi bệnh nặng, hoàng đế đã hạ chiếu thư, để hoàng muội Tấn Khác phụ tá triều chính.
Thái tử đầu óc không lanh lợi, nói một câu mạo phạm thì, nếu hoàng đế băng hà, Tấn Khác sẽ dễ dàng nắm giữ thiên hạ này.
Thái tử dễ qua mặt, chỉ cần dỗ dành là xong.
Nhưng Thái tử phi thì có đầu óc, luôn cẩn trọng, chưa bao giờ để lộ sơ hở.
Vì vậy, muốn nắm quyền thì Tấn Khác nhất định phải loại bỏ Thái tử phi.
Sau này để cháu trai lên làm hoàng đế, còn mình thì buông rèm nhiếp chính.
Tấn Khác yên lặng suy tính đường đi phía trước, cuối cùng ổn định lại tâm trạng.
Sau đó, nàng không nói lời nào mà nhẹ nhàng vỗ hai cái lên ván giường.
Đại thái giám bên cạnh Tấn Khác dùng giọng dịu dàng hỏi: “Công chúa điện hạ muốn dậy rồi sao?”
Tấn Khác “ừ” một tiếng.
Bên ngoài lập tức trở nên bận rộn.
Cung nữ bước nhanh đến, đỡ Tấn Khác rời giường.
Nàng ngồi trước gương trang điểm, Đại thái giám ở bên cạnh bẩm báo chuyện triều đình.
Tấn Khác vừa nghe vừa nheo mắt, để cung nữ hầu hạ rửa mặt, chải đầu.
Một cung nữ quỳ trước mặt giúp nàng rửa mặt, một người phía sau giúp búi tóc.
Đại thái giám tên là Bộ Thiềm, mặt mày thanh tú, cử chỉ lộ rõ vẻ mềm mại không che giấu được.
Thủ đoạn của hắn cao minh, nhiều chuyện Tấn Khác đều dựa vào hắn.
Cung nữ nhẹ nhàng rửa mặt cho công chúa, cung nữ khác tiến lên, tay cầm mỹ phẩm đã được làm ấm “ngọc cơ tán” trộn với “bách trân cao”.
Tấn Khác nhắm mắt lại, cung nữ quỳ gối dưới đất, nhẹ nhàng thoa mỹ phẩm dưỡng nhan lên mặt công chúa.
Kem mềm mịn, nhiệt độ vừa phải.
Toàn thân Tấn Khác thả lỏng.
Đột nhiên, phía sau đầu đau nhói, cảm giác dễ chịu lập tức tiêu tan.
Tấn Khác theo bản năng mà đưa tay ôm đầu, quay đầu lại thì thấy cung nữ phía sau đang ngẩn người.
Đại thái giám lập tức bước tới, đá cung nữ ngã xuống đất, vội vã hỏi: “Công chúa có bị thương không?”
Cung nữ kia lúc này mới hoàn hồn, quỳ rạp xuống đất khóc lóc cầu xin: “Xin điện hạ tha mạng! Xin điện hạ tha mạng...”
Nàng quỳ dưới đất dập đầu không ngừng, giữa các ngón tay vẫn còn mấy sợi tóc của công chúa.
Tấn Khác cúi người, nàng nắm cằm cung nữ, chăm chú nhìn mặt nàng ấy.
Xưa nay, Tấn Khác không nhớ tên người hầu.
Tâm nàng ôm thiên hạ, nào có tâm trí nhớ những chuyện vụn vặt.
Nhưng mấy người thường ở trong điện của mình, phần lớn nàng vẫn nhận ra mặt.
Có lẽ cung nữ này mới đến.
Nàng ấy mgoại hình nhạt nhòa, mắt nhỏ, nhìn không có phúc khí.
Có lẽ vì da đầu còn đau nên tâm trạng Tấn Khác không tốt, nhìn sao cũng thấy cung nữ này xấu.
Nàng buông tay, dùng khăn lau nhẹ đầu ngón tay.
Bộ Thiềm thấy sắc mặt nàng không vui thì lên tiếng đúng lúc: “Nô tài lập tức xử lý nàng ta.”
Loại người không biết hầu hạ như vậy, tất nhiên phải xử lý rồi.
Còn xử lý thế nào, Tấn Khác chưa bao giờ quan tâm.
Nàng vừa định “ừ” một tiếng thì trước mắt bỗng tối sầm.
Tấn Khác vội nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa thì nàng sững sờ.
Vừa rồi nàng còn ở trong cung điện lộng lẫy, còn giờ trước mắt lại toàn là ruộng đồng héo úa.
Tấn Khác hoảng loạn, muốn cử động nhưng không thể.
Nàng giãy giụa, mãi vẫn không nhúc nhích được, cuối cùng đành từ bỏ.
Nhưng khi nàng chịu buông xuôi thì thân thể này lại bắt đầu di chuyển.
Tấn Khác hoàn toàn không kiểm soát được thân thể này.
Nàng như một hồn ma vô chủ, bị nhốt trong thân xác người thường.
Tấn Khác chưa từng trải qua chuyện như thế này, cũng chưa từng nghe kể nên cảm giác bây giờ thực sự còn kinh dị hơn cả chuyện quỷ ma trong tuồng cổ nữa.
Nàng hoảng hốt trong chốc lát, rồi bắt buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
Nàng là người sẽ nắm giữ đại quyền thiên hạ, sao có thể bị chuyện nhỏ như vậy dọa sợ?
Chắc là một giấc mộng, nàng tự nhủ với bản thân.