Nương không phải người quá thông minh hay quyết đoán, nàng không thể đưa ra lựa chọn nên thà đứng đó mà khóc còn hơn.
Từ bỏ là một loại trí tuệ lớn lao, nhưng nương chỉ là một người bình thường, nàng chẳng muốn từ bỏ điều gì cả.
Khóc đến cùng cực, có lẽ nàng sẽ nghĩ ra cách, cũng có thể là sẽ cùng con cái chết đi.
Nhưng nàng là nương nên không thể làm được chuyện buông bỏ đứa nào hết.
Tấn Khác nghe tiếng nương khóc đầy bi ai thì thấy quặn đau trong lòng. Hơi thở của ba đứa trẻ ngày càng yếu khiến Tấn Khác sợ đến cực điểm.
Tấn Khác dốc hết sức, cố gắng phát ra âm thanh, cũng cố gắng thoát ra khỏi thân thể của Tiểu Đào.
Cơn đau thấu xương ập tới.
Tấn Khác cắn răng chịu đựng, tiếp tục vùng vẫy.
Đột nhiên, nàng cảm nhận được một chút hơi lạnh.
Rồi tiếp đó, nàng cảm thấy đầu óc căng lên, mưa lạnh như băng rơi xuống lưng.
Tấn Khác hòa vào thân thể Tiểu Đào, tiếp nhận toàn bộ cơn bệnh vừa rồi của cô bé.
Trước mắt nàng tối đen, cổ họng nàng cũng đau rát.
Cả đời này, nàng chưa từng đau như vậy.
Nhưng không kịp nữa rồi.
Ngón tay nàng run rẩy rồi từ từ chống tay lên.
Tấn Khác nắm lấy vỏ cây, gắng gượng đứng dậy.
Nàng run giọng nói: “Đi thôi.”
Nương vừa ôm nhị nữ nhi và tiểu nhi tử, vừa dựa vào đại nữ nhi đang gắng gượng đứng lên, cùng nhau rời khỏi khu rừng này.
Tấn Khác thở dốc, cuối cùng nàng cũng hiểu được cảm giác cận kề cái chết là như thế nào rồi.
Nhưng nàng không dám chết mà chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Lảo đảo đi được một đoạn, Tấn Khác nghe thấy nương ở bên cạnh hét lớn: “Ở đây nè!”
Không xa vang lên tiếng người đáp lại: “Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi!”
Tiếng bước chân vội vã tiến lại gần, Tấn Khác trút được hơi cuối cùng.
Nàng lập tức ngã xuống đất, mất đi ý thức.
Trong cơn mơ màng, Tấn Khác chỉ cảm thấy ánh sáng lúc sáng lúc tối.
Không biết sau bao lâu, cuối cùng nàng cũng thấy được ánh sáng.
Tiểu Đào tỉnh lại. Tấn Khác lại mất đi quyền kiểm soát thân thể.
Tiểu Đào đang ở một tiệm thuốc, im lặng nghe học trò của thầy thuốc nói:
“Nương ngươi bán thân rồi, mới có tiền chữa bệnh cho các ngươi. Nàng ấy bán mình cho một lái buôn.” Học trò nói: “Có lẽ là làm tì nữ, nhưng nương ngươi rửa mặt xong cũng không đến nỗi nào, có khi…”
Học trò không nói tiếp nữa.
“Tính tình lái buôn kia cũng không tệ, đã cho nương ngươi cầm tiền về chăm sóc các ngươi mấy hôm nữa.”
Tiểu Đào không còn sự lựa chọn nào cả.
Nhà có thể không có nàng, nhưng không thể không có nương.
Tiểu Đào cảm ơn học trò rồi từ từ đứng dậy, nàng ra khỏi tiệm thuốc, chậm rãi bước đi với cơ thể vẫn còn yếu ớt.
Băng qua con phố, bên kia có một nơi buôn bán người.
Tiểu Đào nhớ nương từng nói người bị bán vào đó thì hoặc làm trâu ngựa, hoặc bị đưa vào kỹ viện.
Nhưng nàng nghĩ, cho dù là làm trâu làm ngựa hay vào kỹ viện cũng còn hơn là nhà không có nương.
Tiểu Đào đã lớn, bản thân nàng có thể sống tiếp nhưng các đệ muội còn nhỏ, cha lại yếu...
Vậy là, Tiểu Đào bán mình vào đó rồi dùng số tiền đó chuộc nương về.
Sau đó, nàng bước vào cái nơi buôn người ấy, còn phía sau là nương đang gào khóc và bị ngăn lại.
Tiểu Đào ngồi yên trong căn phòng mà nơi buôn người phân cho và dùng nước sạch rửa mặt lần đầu tiên.
Rửa mặt xong, thay quần áo sạch sẽ xong, từ đây nàng sẽ phó mặc mình cho số mệnh.
Nàng soi mặt trong gương đồng, nhìn kỹ gương mặt mình, lần đầu tiên nàng nhận ra: trông mình có chút giống Lê Tử…
Tấn Khác lại bị giam trong thân thể Tiểu Đào, nàng không còn cảm giác, không thể cử động, mà chỉ có thể trơ mắt nhìn bi kịch diễn ra.
Trong lòng Tấn Khác nghẹn lại, nàng không hiểu sao gia đình này lại phải sống khổ sở đến thế.
Tiểu Đào bước đến trước gương đồng, Tấn Khác cũng muốn nhìn nàng ấy.
Nàng muốn biết rốt cuộc đứa trẻ chịu khổ như thế có gương mặt ra sao.
Vừa nhìn, Tấn Khác đã như bị sét đánh.
Gương mặt hốc hác, đôi mắt nhỏ, trông không có phúc khí.
Chẳng phải chính là cung nữ hôm nọ giật tóc nàng trong cung sao!
Trong khoảnh khắc ấy, Tấn Khác bừng tỉnh lại, trước mắt là gương thủy ngân và nền ngọc trắng trong cung.
Phía sau nàng là cung nữ còn đang khóc lóc cầu xin tha tội.
Thái giám đứng bên chờ nàng lên tiếng, chuẩn bị xử phạt cung nữ kia.
Tấn Khác khựng lại một lát rồi xoay người.
Nàng lại nâng mặt cung nữ kia lên rồi nhìn kỹ một lần nữa.
Gương mặt bình thường, đầy vẻ hoảng sợ, đúng là kiểu người không có gì đáng nói, chết cũng chẳng ai bận tâm.
Nhưng Tấn Khác chợt nhớ lại ánh mắt của nương Tiểu Đào, nụ cười hãnh diện của Lê Tử khi bắt được châu chấu, cha bị què một chân và người đệ đệ chưa từng khóc nhè kia.
“Ngươi tên gì?” Tấn Khác hỏi nàng ấy.
“Nô tỳ… nô tỳ tên Khánh Xuân!” Cung nữ run rẩy đáp.
Khánh Xuân là tên khi vào cung.
Tấn Khác lắc đầu: “Trước khi vào cung tên gì?”
Cung nữ Khánh Xuân dập đầu "bốp bốp": “Tiểu Đào! Nô tỳ tên là Tiểu Đào!”
Tấn Khác xoay người, nàng hiểu ra mọi chuyện vừa rồi không phải là một giấc mơ.
Nàng có thể để Bộ Thiềm xử lý một cung nữ nhưng Tiểu Đào không nên chết.
Tấn Khác muốn tha cho Tiểu Đào một mạng.
“Đúng lúc hôm nay ta muốn ăn đào,” Tấn Khác nói, “coi như nàng ta gặp may.”
Bộc Thiền khom lưng lui lại một bước, mặt tươi cười: “Nô tài sẽ đi lấy đào cho điện hạ.”
Bây giờ không đúng mùa nên đào rất hiếm.
Nhưng trong cung đã chuẩn bị đầy đủ từ lâu, ở đây cái gì cũng có, không thể để chủ tử muốn ăn gì mà nói không có được.
Nếu chủ tử không được vừa lòng, thì đó chính là lỗi của hạ nhân.
Tấn Khác ngồi trước gương, tiếp tục chải tóc.
Tiểu Đào ở phía sau vẫn run rẩy, tay đã nhẹ nhàng hơn nhiều vì dù gì đây cũng là lần đầu nàng hầu hạ Trưởng công chúa, lại vừa phạm sai sót.
Khóe mắt Tấn Khác liếc thấy Tiểu Đào cầm sai bộ trâm cài tóc nhưng nàng cố nhịn, không lên tiếng.
Ở một đế quốc tinh tế xa xôi, một nhóm nhà khoa học áo trắng đang canh giữ trước màn hình, cuối cùng cũng đưa ra kết luận: “Hòa nhập thành công.”
Bên cạnh là một ông lão mặc y phục lộng lẫy, im lặng nhìn về phía trước.
Ông đã già.
Người con trai trưởng lẽ ra nên kế thừa ngôi báu đã qua đời, chỉ còn lại một cô con gái ngây thơ.
Công chúa lớn lên vô ưu vô lo dưới sự dạy dỗ của mẹ và chưa từng tiếp nhận nền giáo dục mà đế vương dành cho hoàng tộc.
Thế nhưng, anh trai của cô đã qua đời. Để duy trì sự thống trị của hoàng tộc, cô buộc phải kế vị. Vì vậy, cô cần chứng minh được rằng bản thân có thể làm được những việc mà một người thống trị thiên hạ cần làm.
Phía sau ông lão là một người nam trẻ tuổi.
Kẻ khác không dám nhìn anh, vì anh là người nắm giữ binh quyền. Rõ ràng đây là con nuôi của hoàng đế, thế mà lại đề xuất nhường ngôi.
Thái tử đã chết.
Khi công chúa ngây thơ và yếu đuối sắp lên ngôi, lại bị người con nuôi đầy năng lực của hoàng đế ngăn cản.
“Vì sự vĩnh hằng của đế quốc,” người con nuôi nói, “kẻ có tài thì nên lên.”
Hoàng đế đã già, ông nhìn người con gái đang đứng giữa triều và người con nuôi mà ông xem như ruột thịt.
Còn các đại thần thì không lên tiếng, chỉ đứng về phía người mình ủng hộ.
Mỗi bên chiếm một nửa.
Cuối cùng, hoàng đế đồng ý với cuộc thử thách này.
Từ thời xa xưa, có một nước gọi là Đại Tấn.
Đại Tấn có một vị trưởng công chúa.
Ca ca nàng là đương kim hoàng đế bị bệnh nặng, còn cháu trai nàng - thái tử, thì là kẻ ngốc.
Mà cữu cữu nàng là đại tướng quân có công trạng lẫy lừng, nhưng nàng đã sớm cài sát thủ bên cạnh hắn, chỉ cần cần là có thể ra tay.
Vì vậy, nàng chỉ cần đưa tay là nắm được thiên hạ này.
Con nuôi của hoàng đế không biểu cảm gì: “Nếu công chúa có thể đăng cơ làm đế trong hoàn cảnh như thế, thì có thể chứng minh cô ấy có tài làm đế vương.”
Công chúa cũng chấp nhận thử thách đó. Sau khi tiến vào, cô sẽ quên hết mọi chuyện của bản thân, chỉ hành xử như một vị Trưởng công chúa Đại Tấn nhưng vẫn giữ lại tư duy và khả năng suy nghĩ của mình.
Nghe có vẻ đơn giản, nhưng người con nuôi kia quyết tâm phải thắng.
Trước khi vào thử thách, công chúa liếc nhìn người con nuôi một cái.
Cô không hiểu sao thiếu niên cúi đầu gọi mình là “chị” năm xưa, giờ lại trở nên lạnh lùng và cứng rắn như vậy.
Con nuôi hoàng đế bình tĩnh nhìn cô từ xa, trong mắt có điều gì đó mà cô không thể hiểu nổi.
Mà chuyện này, Trưởng công chúa Tấn Khác ở nước Đại Tấn lại chẳng hay biết gì cả.
Sau chuyện bị nhập hồn, rốt cuộc nàng cũng hơi sợ nên cho gọi thị vệ đến dò hỏi quê quán của cung nữ Tiểu Đào, xem có trùng khớp với những gì nàng từng trải nghiệm không.
Thị vệ nhanh chóng báo lại: giống hệt.
Chuyện này quá kỳ lạ, Tấn Khác không kìm được sự tò mò trong lòng, nàng rất muốn biết làm sao cô bé khổ sở Tiểu Đào kia lại trở thành cung nữ bên cạnh mình.
Tiểu Đào được truyền đến, nàng ngoan ngoãn quỳ dưới chân Tấn Khác mà không ngừng run rẩy.
Nàng nghe nói Trưởng công chúa không phải người dễ tha thứ, sợ rằng lần này lại bị xử phạt nhưng Tấn Khác không hề trách phạt.
“Tiểu Đào,” Tấn Khác hỏi, “ngươi vào cung bằng cách nào?”
Tiểu Đào run rẩy đáp: “Bẩm điện hạ, nhà nô tỳ nghèo nên phải bán thân, may mắn được một nhà quan mua về.”
“Sau đó nô tỳ cũng không rõ vì sao nhà đó gặp nạn, rồi nô tỳ mơ hồ trở thành nô lệ quan phủ. Sau đó thì bị thái giám chọn đưa vào cung, ban đầu nô tỳ làm việc quét dọn, sau làm tốt nên mới được điều đến hầu hạ điện hạ.”
Tấn Khác gật đầu. Có vẻ từ lúc Tiểu Đào bán thân, nàng ấy đã trải qua khá nhiều biến cố nhưng kết cục cũng xem như ổn.
Nàng lại hỏi: “Trong nhà còn ai?”
Tiểu Đào đáp: “Cha nương nô tỳ vẫn còn, còn một muội muội tên là Lê Tử.”
Thế còn Quả Tử? Tấn Khác hỏi: “Không có đệ đệ à?”
Tiểu Đào khựng lại, dường như khẽ hít vào một hơi.
Rồi, Tấn Khác nghe được nàng ấy trả lời: “Đệ đệ nô tỳ... ngã trong mưa bị thương, rồi mất.”
Tấn Khác chợt thấy mũi cay xè.
Nàng vẫn nhớ đứa trẻ đó, cậu bé mặc chiếc áo được may từ ống quần rỗng của cha, vui vẻ đi bắt châu chấu.
Tấn Khác không nói được gì nữa.
Nàng phất tay, Tiểu Đào lặng lẽ lui xuống.
Tấn Khác ngẩng đầu nhìn phượng hoàng được chạm trổ và dát vàng trên xà nhà, trong lòng chỉ có một suy nghĩ:
Rốt cuộc thì cả đời Quả Tử vẫn chưa từng được ăn cái gì ngon lành…