Nếu Đại Tấn cũng có những người nghèo như thế, thì đương nhiên nàng phải khiến họ sống tốt hơn.
Trong bữa cơm, nương nói đến chuyện mà hôm nay nàng đi bán đồ đan gặp được:
“Nương đi ngang qua tiệm môi giới.”
Tiểu Đào và Lê Tử chưa từng nghe nói qua chuyện này, mắt tròn xoe chăm chú nghe nương kể.
“Có một nhà nghèo quá, đem hai đứa con mình bán đi rồi.” Nương thở dài: “Thật là thất đức, sau này không biết đưa con đi đâu. Không đến nhà giàu làm trâu làm ngựa, thì chắc vào kỹ viện...”
Tiểu Đào hoảng sợ: “Còn có chuyện như vậy à!”
Lê Tử cũng sợ hãi.
Cha nhíu mày: “Ngươi nói mấy chuyện này với bọn nhỏ làm gì.”
Sau đó cha gõ bát, ra hiệu cho mọi người tiếp tục ăn cơm.
Tấn Khác lặng lẽ lắng nghe.
Nương không nói nữa mà gắp thức ăn cho ba đứa con.
Ánh mắt Tấn Khác chạm phải ánh mắt của nương.
Mặt nương rất bẩn, cũng rất xấu, má hóp lại, mặc trên người là bộ quần áo rách nát mà Tấn Khác chưa từng thấy.
Nhưng ánh mắt nương lại dịu dàng: “Tiểu Đào, ăn nhiều chút, hôm nay con mệt rồi.”
Nương nhìn vào mắt Tiểu Đào.
Tấn Khác đang ở trong thân thể Tiểu Đào, cũng bị ánh mắt ấy nhìn tới.
Tấn Khác đã bắt đầu quen với ánh mắt như thế này.
Nàng không thể phát ra tiếng, chỉ có thể chán nản lặp lại trong lòng: “Tiểu Đào ăn nhiều chút, Tiểu Đào ăn nhiều chút.”
Tiểu Đào gắp một con châu chấu nướng.
“Cho công thần lớn nhất.” Tiểu Đào nói rồi nhét con châu chấu đó vào miệng Lê Tử.
Lê Tử rất đắc ý vì là nàng bắt được rất nhiều châu chấu nên hùng hồn há miệng ra: “A ——”
Nàng nhỏ ngẩng cao đầu nhìn tỷ tỷ mình đầy tự hào.
Tấn Khác dùng đôi mắt của Tiểu Đào để nhìn Lê Tử.
Gương mặt nhỏ nhắn của Lê Tử lấm lem bùn đất, gầy đến mức giống như một con khỉ con, cách chữ “đáng yêu” còn rất xa.
Nhưng đôi mắt kia lại rất sáng, lúc nhìn tỷ mình thì tràn đầy quyến luyến.
Trong cung cũng có cung nữ và thái giám nhỏ tuổi.
Tấn Khác từng gặp vài lần, có mấy tiểu cung nữ chuyên rửa bình cổ miệng hẹp.
Miệng bình nhỏ, dùng dụng cụ dễ làm xước thân bình. Đều là đồ quý hiếm, hư một cái là mất một cái, ai cũng không dám chịu trách nhiệm.
Cho nên mới có nhóm tiểu cung nữ và tiểu thái giám ấy.
Bàn tay nhỏ nhắn, cánh tay mảnh mai, thò vào bên trong sẽ chùi được sạch sẽ.
Nhưng những tiểu cung nữ đó được mặc cung bào vừa vặn.
Tuy các nàng ấy lớn rất nhanh, nhưng mỗi năm phát hai lần áo cũng đủ mặc.
Tiểu cung nữ mặc chỉnh tề, mặt tròn trĩnh, dáng vẻ đáng yêu, gặp trong cung cũng khiến người ta thấy thoải mái.
Còn Lê Tử trước mặt Tấn Khác bây giờ lại gầy đến đáng thương.
Nhưng trong mắt cô bé lại đầy quyến luyến.
Tấn Khác chưa từng được các cung nữ nhìn như vậy, trong mắt các cung nữ mãi mãi chỉ có sợ hãi mà thôi.
Bị Lê Tử nhìn chằm chằm như vậy, Tấn Khác có chút không tự nhiên.
Tiểu Đào nhét con châu chấu nướng vào miệng Lê Tử.
Lê Tử nhai to: “Ngon quá.”
Tấn Khác nhìn cô bé, trong lòng hiếm khi có cảm giác bình yên.
Buổi tối, cha nương ngủ một giường, ba đứa trẻ ngủ một giường khác.
Quả Tử nhỏ tuổi nhất được ngủ giữa, còn Tiểu Đào và Lê Tử thì nằm hai bên.
Nửa đêm, Quả Tử và Lê Tử đều chen sang bên này.
Tiểu Đào ngủ say, Tấn Khác không ngủ, có thể nghe thấy tiếng nói mớ của hai đứa trẻ bên cạnh.
Dù là trong cung hay ở bên ngoài phủ công chúa, từ trước đến giờ Tấn Khác đều ngủ một mình. Giờ thì trời đã tối, nàng không nhìn thấy sự bẩn thỉu trong phòng, chỉ cảm nhận được hơi thở nhỏ nhỏ bên cạnh nên nàng cảm thấy rất mới lạ.
Ban ngày Tiểu Đào mệt quá nên tối cô bé ngủ không yên, lơ mơ đá tung chăn mỏng ra ngoài.
Tấn Khác cảm nhận được Tiểu Đào trong mộng rùng mình một cái.
Nàng biết có thể cô bé sẽ bị cảm.
Đối với nhà này, một trận ốm nhỏ cũng có thể là tai họa ngập đầu.
Tấn Khác muốn gọi Tiểu Đào dậy nhưng lại không thể làm gì.
Nàng kêu hai tiếng: “Dậy đi! Dậy đi!”
Nhưng ánh trăng ngoài cửa yên tĩnh, trong nhà cũng tĩnh lặng như tờ.
Tấn Khác buồn bã im lặng.
Sáng hôm sau, quả nhiên Tiểu Đào mãi vẫn chưa tỉnh.
Nương muốn con gái ngủ thêm chút nữa nên tự mình ra đồng trước.
Lê Tử dẫn Quả Tử chơi trong sân một lúc, thấy tỷ tỷ vẫn chưa dậy thì chạy vào.
Tiểu Đào cố gắng mở mắt ra, giọng hơi khàn: “Tỷ dậy đây.”
Lê Tử và Quả Tử nghe ra tỷ mình không khỏe nên lập tức chạy ra sân.
Các bé lấy một mảnh vải rách nhúng nước, Lê Tử cầm mảnh vải đó lau mặt cho Tiểu Đào.
Tấn Khác trơ mắt nhìn mảnh vải đen sì đó áp đến mà không thể phản kháng.
Lê Tử lau mặt cho Tiểu Đào, trên mặt đầy vẻ lo lắng. Quả Tử bên cạnh nắm lấy tay tỷ tỷ, cố gắng làm nàng ấy thấy dễ chịu hơn.
Tấn Khác không nhìn thấy Tiểu Đào, nàng chỉ có thể nhìn vào mắt Lê Tử, hy vọng có thể thấy được chút phản chiếu từ trong đó.
Nhưng không rõ ràng chút nào.
Nàng chỉ nhìn thấy trong mắt Lê Tử đầy ắp lo lắng.
Tấn Khác giật mình.
Trong suốt cuộc đời làm Trưởng công chúa của nàng, chưa từng có ai dành sự lo lắng này cho nàng cả.
Không kịp nghĩ nhiều, Tiểu Đào cố gắng ngồi dậy.
Nhưng quả thật cô bé không thoải mái, Tấn Khác nghe được tiếng thở hổn hển của bé. Có thể đã bệnh nặng rồi.
Cha không yên tâm, cố vươn người ra từ trên giường: “Tiểu Đào, Tiểu Đào, sao thế?”
Tiểu Đào cố nuốt khan trong cổ họng: “Không sao đâu ạ.”
Nàng ấy nói vậy, nhưng Lê Tử đã thấy sắc mặt tỷ mình đỏ ửng.
Lê Tử rất hiểu chuyện: “Tỷ ở nhà trông Quả Tử, muội đi nhặt củi.”
Tiểu Đào không yên tâm vì củi ở chân núi đã nhặt hết rồi nên muốn nhặt phải leo lên cao hơn, mà trên núi thì nguy hiểm lắm.
Tiểu Đào không muốn muội muội đi: “Không sao, tỷ uống ngụm nước là được, để tỷ đi.”
Lúc nói, Lê Tử đã cầm lấy chiếc giỏ tre: “Để muội đi.”
Cô bé nói rất giản đơn.
Lê Tử chỉ mới bảy tám tuổi nhưng lại hiểu chuyện như một người lớn.
Tấn Khác từng gặp mấy đứa con cháu nhà vương gia, đứa nào cũng được nuông chiều đến tận trời, hôm nào món ăn không hợp khẩu vị là lại nổi giận.