Bốn người ngồi ngay ngắn, trước mặt là mười món ăn ngon lành.

Mới nhìn sơ qua đã thấy hấp dẫn rồi, mùi thơm bay ra khiến bụng đói của Đinh Từ réo ầm ầm, đúng kiểu “nuốt nước miếng x100”.

Hắn liếc nhìn ánh mắt mong chờ của ba người còn lại, cẩn thận cầm đũa lên. ( Đổi xưng hô nha, vì xác nhận quan hệ rồi nè ).

“Con ăn thử trước nha?”

“Ừ ừ ừ!!”

“Tiểu Từ mau ăn đi!”

Trước mặt hắn là món thịt kho tàu.

Đinh Từ gắp một miếng, cho vào miệng nhai kỹ nuốt chậm. Thịt gầy thì không bị khô, mỡ thì không bị ngán, ăn khá ngon đấy chứ, nhưng mà… hình như…

Hắn cười cười, giơ ngón cái với vợ chồng nhà họ Giang, sau đó được mời tiếp, hắn lại gắp thêm món “ba món xào”.

Vỏ giòn ruột mềm, hương vị thơm phức, ăn chung với cơm chắc ngon phải biết, nhưng mà…

Hai món này vì gia vị và khẩu vị nên cảm giác vẫn chưa rõ ràng lắm.

Đinh Từ thử sang món thứ ba – cá hấp. Vừa cho miếng đầu tiên vào miệng, mùi tanh đặc trưng của hải sản lập tức xộc thẳng lên mũi.

Thấy vẻ mặt hắn có gì đó sai sai, Giang Dập Dã nhanh tay đưa khăn giấy qua.

Giang Thừa Duệ và Điền Tịnh Oánh lo lắng hỏi:

“Không ăn được à?!”

Nhìn vẻ mặt lo lắng của hai người, Đinh Từ không nỡ dội cho họ một gáo nước lạnh.

Hắn cố nhịn mùi tanh, nuốt xuống: “Không sao, cá tươi lắm.”

Nói thật, cũng không phải nói dối.

Đúng là tươi thật, tươi kiểu như vừa mới bắt lên từ sông luôn.

Nghe hắn nói vậy, vợ chồng nhà họ Giang thở phào nhẹ nhõm, Điền Tịnh Oánh còn vỗ ngực: “Trời ơi làm mẹ hết hồn, tưởng chỉ hai vợ chồng mẹ làm món này bị fail.”

“Sao có thể thế được, vợ à~” Giang Thừa Duệ giơ tay ôm vợ, “Anh nói rồi mà, em làm gì cũng giỏi hết đó.”

Đinh Từ: …

Thì ra mỗi món chỉ có món cá là do hai người họ nấu, hắn cứ tưởng nguyên bàn là do hai người làm…

Bảo sao.

Hắn đã thấy hai người này không giống kiểu biết nấu ăn rồi.

Vì tránh lần sau họ "vào bếp phá hoại" tiếp, Đinh Từ cảm thấy nên nói thật một chút.

Hắn suy nghĩ từ ngữ rồi nhẹ nhàng nói: “Có khi nào… hai người quên bỏ hành, gừng, tỏi không?”

“Không quên đâu!”

Giang Thừa Duệ ngạc nhiên nhìn hắn: “Tụi ba cố tình không cho vào đó.”

Đinh Từ: ???

Cạn lời luôn. Cái lý do này nghe đúng rành mạch hợp lý ghê.

Hắn vừa định giảng giải về tác dụng thần kỳ của hành gừng tỏi trong nấu ăn thì nghe Điền Tịnh Oánh hỏi:

“Tiểu Từ, không phải hồi nhỏ con không ăn hành, gừng, tỏi à?”

Đinh Từ sững người.

Thì ra mấy món này không bỏ hành gừng tỏi… là vì hắn.

Hắn mơ hồ nhớ lại hồi nhỏ mình từng chê hành gừng tỏi có mùi kỳ cục, không chịu ăn.

Vì kén ăn, bị Đinh Hướng Dương đánh cho một trận, sau đó bị ép nuốt vào, nuốt riết rồi thành quen.

Mắt Đinh Từ hơi đỏ, cúi đầu xúc thêm vài thìa cơm.

Những chuyện xa lắc từ hồi nhỏ mà nhà họ Giang vẫn nhớ, hơn nữa còn chiều theo khẩu vị của hắn.

“Tiểu Từ bây giờ còn kỵ món nào nữa không?”

“Còn cái gì không thích ăn nữa không để tụi mẹ biết mà né?”

Đinh Từ lắc đầu: “Không có, giờ ăn được hết rồi.”

“Có gì cứ nói với ba mẹ, chúng ta nhớ liền.”

Điền Tịnh Oánh hơi nghẹn giọng, còn gọi dì giúp việc làm lại một món cá khác cho hắn.

Trừ cái vụ nhỏ đó ra, hôm nay Đinh Từ ăn rất vui vẻ.

Đồ ăn ngon, không khí dễ chịu.

Hắn rất thích nhìn Giang Thừa Duệ và Điền Tịnh Oánh ngớ ngẩn cưng nựng nhau hoặc đùa giỡn linh tinh. Cái sự nhẹ nhàng vui vẻ đó dễ lây lắm, đến mức hắn đã lâu rồi chưa từng cười như vậy.

Cơm nước xong, Đinh Từ vẫn ngồi lại thêm một lúc, cho đến khi Giang Thừa Duệ nói muốn đưa đi xem phòng.

Hắn đứng dậy: “Con còn có việc, về trước nha.”

Vẻ mặt tươi cười của Giang Thừa Duệ và Điền Tịnh Oánh đột ngột "đóng băng", hai người nhìn nhau kiểu như "bị bắt gặp đang giấu đồ chơi": “Tiểu Từ, con phải về luôn hả?”

Đinh Từ khẽ “Ừ” một tiếng: “Lần sau có dịp con lại qua chơi.”

“Nhưng mà…”

Điền Tịnh Oánh khẽ đụng chồng ra hiệu, cố gắng kìm nén cảm xúc: “Ừ cũng đúng ha… Vậy ba mẹ đưa con về nhé.”

Đinh Từ định từ chối, nhưng mà khó mở lời quá.

Vẻ mặt buồn bã của hai người đó với giọng nói nhẹ nhàng nhẫn nhịn, như cào vào tim hắn, làm ngực hắn hơi nhói lên.

Không ngờ mới mấy tiếng thôi mà hắn đã bị "nhiễm" tình cảm của nhà họ Giang sâu vậy luôn.

Những ngày sau đó, Đinh Từ vẫn đi làm như bình thường.

Chỉ khác một chỗ là... thỉnh thoảng hắn sẽ nhận được tin nhắn từ Giang Thừa Duệ và Điền Tịnh Oánh, kèm theo một loạt đồ dùng linh tinh được gửi tới tận nhà.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, hai người trung niên lại có thể đáng yêu tới vậy.

Sáng tối đều nhắn hỏi han, gửi cả dự báo thời tiết cho hắn, đúng chuẩn hai cái robot trợ lý cá nhân sống động luôn.

Cho đến một ngày, Đinh Từ định nhắn cho tạp vụ, tay lại vô tình bấm vào tên Điền Tịnh Oánh.

Hắn giật mình khi thấy khung chat hiện dòng chữ: "Đối phương đang nhập..."

Dòng chữ hiện rồi biến, biến rồi hiện, nhưng mãi... vẫn không có tin nhắn nào gửi tới.

Lúc hắn kịp phản ứng thì mắt đã mờ lệ.

Hắn kéo tay áo lên, gạt mạnh nước mắt, úp điện thoại xuống bàn.

Thì ra, trong những lúc hắn không nhìn thấy… Điền Tịnh Oánh vẫn luôn gõ rồi xóa, gõ rồi lại xóa.

Bà không dám làm phiền hắn, chỉ có thể tự mình nuốt hết cảm xúc.

Giang Thừa Duệ chắc cũng vậy.

Thật ra, mấy hôm nay, Đinh Từ cũng không ít lần nhớ đến họ.

Huyết thống đúng là một thứ dây liên kết kỳ lạ. Mới gặp nhau không lâu, nhưng đã buộc chặt nhau chẳng rời.

Đinh Từ cúi đầu, ngồi im một hồi lâu.

Cuối cùng, hắn hạ quyết tâm, cầm điện thoại nhắn tin cho Giang Dập Dã:
“Có thể nói chuyện chút không?”

Giang Dập Dã trả lời rất nhanh:
“Cậu đang ở đâu? Anh qua liền.”

“Không cần. Anh gửi địa chỉ cho tôi là được.”

Một tay nhắn tin, tay còn lại hắn xin nghỉ phép với quản lý.

Giang Dập Dã gửi địa chỉ nằm ngay trung tâm thành phố, chỗ đó hắn cũng quen thuộc, nên nhanh chóng bắt xe buýt tới.

Hai người hẹn gặp ở một quán cà phê.

Khi Đinh Từ đến, Giang Dập Dã đang ngồi cạnh cửa sổ. Trợ lý đứng bên cạnh, vừa đưa tài liệu vừa nói chuyện với anh ta.

Đúng kiểu tổng tài ngồi cà phê cũng làm việc, vừa bận vừa ngầu.

Giang Dập Dã vẫn luôn liếc nhìn ra ngoài cửa.

Thấy Đinh Từ đến, anh ta lập tức đuổi trợ lý đi.

“Cậu uống gì không?”

Đinh Từ lắc đầu, chẳng muốn mất thời gian. Hắn đi thẳng vào vấn đề:

“Bọn họ… thật sự muốn tôi quay lại sao?”

Giang Dập Dã không trả lời ngay, chỉ liếc qua menu rồi gọi một ly nước ép bưởi nho cho hắn.

Thấy thái độ chậm rãi của anh ta, Đinh Từ bắt đầu thấy bực, gõ nhẹ ngón tay lên tay ghế.

Giang Dập Dã ngẩng đầu lên, trong đôi mắt vốn lạnh lùng, lại ánh lên một nụ cười nhè nhẹ.

Cái biểu cảm đó… khiến Đinh Từ hơi khó chịu, như kiểu đối phương đã đoán trước được suy nghĩ của mình.

Cái cảm giác bị nhìn thấu rồi còn bị cười cợt thật sự rất khó chịu.

“Tiểu Từ, tụi anh… thật sự hy vọng cậu quay về.”

“Phòng của cậu, ba mẹ vẫn ngày ngày quét dọn.”

“Hôm trước, ba còn nằm ngủ ở cạnh giường của cậu, rồi sốt luôn.”

“Cái gì?!” – Đinh Từ lo lắng bật dậy, “Ông ấy bị bệnh hả? Có nặng không?”

Giang Dập Dã gật đầu: “Sáng nay trông có vẻ đỡ rồi.”

Anh ta nhấp một ngụm cà phê: “Nhưng chắc lây qua mẹ rồi. Mấy hôm nay bà ấy yếu sẵn, giờ còn bị sốt nữa.”

Đinh Từ cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt bàn sáng bóng.

Mấy hôm nay, hắn đúng là có cố tình né tránh vợ chồng nhà họ Giang.

Hắn sợ bản thân sẽ dựa dẫm, sẽ không thoát ra được nếu quen với sự dịu dàng ấy.

Không ngờ, né tránh của hắn lại khiến hai người kia lo lắng đến mức đổ bệnh.

“Họ muốn tôi… làm gì sao?” – Hắn nhìn Giang Dập Dã.

“Tiểu Từ,” – Giang Dập Dã đón ánh mắt hắn, chậm rãi nói:
“Tụi anh chỉ cần cậu quay về nhà.”

Giọng Đinh Từ nhỏ hẳn: “Ừm… Vậy tôi…”

“À đúng rồi, còn một việc nữa.”

Giang Dập Dã ngập ngừng một chút, như kiểu hơi khó mở lời:

“Tụi anh mong cậu… cắt đứt liên lạc với nhà họ Đinh.”

“Cắt đứt... liên lạc?”

Giang Dập Dã gật đầu:
“Chắc cậu cũng biết tụi tôi có nắm được chút tình hình bên Đinh gia.”

“Nhưng cậu có lẽ chưa biết... mẹ của Đinh Hướng Dương đã mất.”

Giang Dập Dã nói rất cụ thể:
“Bà ấy mất từ ba năm trước rồi.”

Đinh Từ khoanh tay trước ngực, nhìn thẳng vào mắt anh ta.

Bề ngoài không có biểu cảm gì, nhưng tay phải giấu trong tay áo đã siết chặt lại.

Ba năm trước... cũng chính là khoảng thời gian Đinh Hướng Dương mới bị bắt vào tù.

Nhưng rõ ràng, không lâu trước, chị gái còn nhắn tin xin tiền học, còn nhấn mạnh là bà và chị ấy đều cần tiền sinh hoạt.

"Dạng như con gái lớn của hắn, hoàn toàn có thể vay hỗ trợ học phí."

"Tất nhiên, nhà họ Giang cũng có thể giúp, nhưng sẽ không dùng tên cậu để chuyển tiền."

Đinh Từ im lặng suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu đồng ý.

“Còn con gái út của Đinh Hướng Dương thì…” – Giang Dập Dã tiếp lời –
“Con bé có hộ khẩu ở nhà Đinh Hướng Mỹ, người giám hộ cũng là bà ấy.”

“Vậy tôi…”

“Đinh Vân, sau này tôi vẫn có thể đến thăm con bé chứ?”

Đó là người duy nhất ở Đinh gia mà hắn còn chút tình cảm.

“Tất nhiên.”

Giang Dập Dã chẳng tỏ ra ngạc nhiên gì:
“Nếu cậu muốn, tôi có thể sắp xếp người giám sát việc Đinh Hướng Mỹ chăm sóc Đinh Vân.”

Nói là "giám sát", nhưng thực ra là… theo dõi luôn ấy.

Đinh Từ không vạch trần:
“Chuyện này để sau tính tiếp.”

Giang Dập Dã gật đầu:
“Còn về Đinh Hướng Dương, chúng tôi đã điều tra lại ngày cậu bị mất tích. Camera khách sạn bên ngoài có ghi lại bóng dáng của ông ta.”

“Điều này có nghĩa là… khả năng lớn cậu mất tích không phải tai nạn.”

“Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra và truy tố ông ta.”

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Đinh Từ cảm thấy lúc nói đến đoạn này, ánh mắt của Giang Dập Dã bỗng thay đổi.

Không còn cái vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt nữa… mà thoáng chút gì đó sắc bén, thậm chí… nguy hiểm.

Nếu như đúng như Giang Dập Dã nói, thật sự là bị Đinh Hướng Dương bắt cóc…

Vậy hắn sẽ càng hận ông ta hơn.

Nếu không vì ông ta, có lẽ bây giờ hắn đã lớn lên trong hạnh phúc ở nhà họ Giang, học hành tử tế, có tính cách khác hẳn hiện tại.

“Tiểu Từ, khi nào tôi có thể đón cậu về?”

“Tôi báo tin vui cho ba mẹ được chưa?”

Đinh Từ gật đầu, bưng ly nước trái cây trên bàn uống một hơi cạn sạch:
“Ba ngày nữa đi, tôi cần thu xếp một chút.”

“Anh bận thì tôi tự về.” – Hắn đứng dậy, không cho Giang Dập Dã kịp phản ứng, đi thẳng ra khỏi quán cà phê.

_____________

Hà Hạo Vũ và Lý An Ninh từng nói, Đinh Từ còn nhỏ tuổi nhưng sâu sắc, không ai đoán nổi trong đầu hắn nghĩ gì.

Nhưng bây giờ… Đinh Từ lại cảm thấy, Giang Dập Dã như nhìn thấu được toàn bộ tính toán và suy nghĩ của hắn.

Không hề thấy vui vì được hiểu, mà chỉ thấy… đề phòng và áp lực.

Cái cảm giác đó, như thể đang khỏa thân chạy vòng quanh trước mặt đối phương vậy đó! 

Buổi tối, Đinh Từ vẫn đi làm ca đêm ở quán ăn như thường. Tận 2 giờ sáng mới tan làm.

Không hiểu sao, hôm nay hắn ra khỏi quán ăn lại có cảm giác bị ai đó bám theo.

Không gần quá cũng chẳng xa quá, cứ như đang giữ đúng khoảng cách an toàn, nhưng lần nào quay lại nhìn cũng không thấy ai.

Khu này buổi đêm hay có mấy ông say xỉn lang thang, nên chuyện này không có gì lạ.

Hắn còn trẻ, khỏe mạnh, đánh nhau không tệ, nên cũng chẳng để tâm mấy.

Chỉ là... người đó vẫn cứ theo hắn tới tận dưới khu nhà.

Đinh Từ cố tình dừng lại dưới mái hiên một lúc lâu, xác định không còn ai theo nữa mới bước vào.

Phòng tối om, hắn cũng không định bật đèn.

Nhưng vì tò mò, hắn vẫn chạy ra cửa sổ nhìn xuống dưới.

Quả nhiên… có người đang đứng đó.

Người đó mặc vest thẳng tắp, ánh lửa từ đầu ngón tay lập lòe – hút thuốc.

Đinh Từ không ngờ… là Giang Dập Dã.

Hắn càng không ngờ, giờ này rồi mà anh ta lại lặng lẽ đi theo mình từ quán ăn về, rồi đứng im không nói gì dưới lầu.

Lúc này hắn mới phát hiện, cái đèn đường trước cửa nhà không biết từ bao giờ đã sửa xong, còn sáng rực.

Cứ như nhận ra hắn đang nhìn từ cửa sổ xuống, Giang Dập Dã ngẩng đầu, nhìn thẳng lên.

Đinh Từ né sang một bên, ẩn sau rèm cửa.

Đôi mắt họ chạm nhau.

Nhưng lần này, không còn là ánh nhìn lạnh nhạt như mọi khi…

Mà là một cái nhìn cháy bỏng – ánh mắt như dã thú nhìn trúng con mồi.

Như thể chỉ chờ giây tiếp theo, Giang Dập Dã sẽ phóng lên, đè hắn xuống, gặm cổ hắn rồi… “nuốt trọn vào bụng.” 

Mà lúc này, con mồi chính là Đinh Từ.

Hắn không rõ Giang Dập Dã muốn làm gì, nhưng bản năng lập tức cảm nhận được nguy hiểm.

“Rẹt” một tiếng – hắn kéo ngay rèm cửa lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play