Đinh Từ đứng bên vệ đường lúc rạng sáng, cầm cái ảnh kia lật qua lật lại nhìn hoài không chán.
Vừa đứng đã hơn mười phút.
Hắn không nhắn tin cho Giang Dập Dã nữa, chỉ là lê đôi chân uể oải bước về phía cây ATM gần đó.
Vừa nhận được đúng 3200 tệ, hắn ném hết sạch vào tài khoản ngân hàng như ném rác.
Liếc nhìn số dư, hắn không chút do dự chuyển ngay 2200 tệ cho chị gái.
Chuyện kiếm tiền rồi gửi tiền sinh hoạt kiểu này, Đinh Từ sớm quen rồi, hoặc nói đúng hơn... đã tê liệt.
Thế nhưng cái báo cáo giám định này, lại như chọc thủng vỏ bọc kiên cố trong tim hắn một khe nứt, hắn mơ hồ cảm thấy có chút ánh sáng len lỏi vào được.
Đinh Từ về đến nhà, ngồi bên bàn đã lâu, mở quyển sách giáo khoa cấp ba mà hắn tự mua ra.
Năm Đinh gia xảy ra chuyện, hắn mới học lớp 9, vừa tròn mười lăm tuổi.
Lúc đó, mẹ mất sớm, ba hắn cưới dì kế, dì kế vừa mới sinh em gái nhỏ Đinh Vân, ngày con bé ra đời, Đinh Hướng Dương liếc nhìn cái bỉm, quay người bỏ đi luôn.
Nghĩ lại, chắc là ông ta ghét bỏ vì Đinh Vân không phải con trai, dù sao Đinh Từ cũng đâu phải con ruột của bọn họ.
Sau khi sinh, dì kế tinh thần xuống dốc không phanh.
Bản thân đã yếu sẵn, lại chẳng thiết tha gì, gần cả năm trời cứ ru rú trong nhà. Đinh Hướng Dương vì thế mà bực dọc ra mặt.
Hôm đó, ông ta say khướt, rồi cãi nhau to với dì kế như muốn nổ tung mái nhà.
Đinh Từ ôm em gái đang khóc ngặt trong phòng, bỗng nghe bên ngoài vang lên tiếng hét thảm thiết đến rợn người.
Hắn chạy ra thì thấy dì kế đã nằm sõng soài trong vũng máu.
Đinh Hướng Dương tay xách con dao bếp, phá cửa lao đi. Hắn lập tức lao ra ôm chầm lấy ông ta, ghì xuống đất như võ sĩ.
Từng là học sinh giỏi, sau hôm ấy, Đinh Từ như mất sạch khả năng học hành, vào lớp không nghe, thi cũng không làm nổi.
Học xong cấp hai, hắn bỏ học luôn, gửi Đinh Vân sang ở nhà cô ruột, còn mình thì lao đầu vào làm công không kể ngày đêm.
Đống sách giáo khoa này hắn mua cũng hơn một năm rồi, số lần mở ra đếm được trên đầu ngón tay.
Người mà một khi đã quên thói quen học tập, thì quay lại học giống như đang đi nhổ răng vậy. Đinh Từ có lòng mà không đủ lực.
Chẳng mấy chốc, hắn đã gục đầu lên bàn.
Gối tay gầy guộc, thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Tỉnh dậy lần nữa, trời đã sáng.
Hắn duỗi lưng một cái, vừa mỏi vừa hối hận vì tối qua không lên giường mà ngủ cho tử tế.
Hôm nay xin nghỉ ở công trường, hắn phải tự lo bữa sáng.
Mở tủ lạnh, bên trong chỉ còn mỗi miếng cải thìa với nửa gói mì, đúng là muốn ăn cũng chán.
Hắn bỏ luôn bữa sáng, tắm rửa xong thì định sang nhà cô Đinh Hướng Mỹ xem tình hình của Đinh Vân.
Cô cũng ở gần, trong hẻm Phế, cách nhà hắn không xa.
Trước kia nghe Đinh Hướng Dương nói là chạy sang “nương nhờ chị gái”, nhưng thực ra hai nhà cũng chẳng thân mấy đâu.
Giàu tụ giàu, nghèo tụ nghèo. Người giàu còn giúp nhau, người nghèo... chỉ biết kéo nhau xuống.
Đến nơi, cô đang ăn sáng, biểu ca Vương Hàng mở cửa sau rồi lại quay về bàn ngồi như không có gì.
Cô liếc hắn một cái, “Hừ” một tiếng rõ dài.
Đinh Từ mặc kệ, đảo mắt tìm: “Đinh Vân đâu ạ?”
Không ai đáp lời.
Hắn cúi đầu bấm điện thoại, chuyển cho cô 1000 tệ.
Trong thẻ giờ chỉ còn hơn ngàn, mà lương thì chưa về.
Cô nhìn thông báo chuyển tiền, lúc này mới hô vào phòng: “Nha đầu, người ta tới tìm mày rồi đấy.”
Đinh Vân rõ ràng đã chuẩn bị từ lâu, chạy ra không ôm hắn, chỉ đứng cạnh, giọng ngọt như đường phèn: “Ca ca, buổi sáng tốt lành~ ”
Đinh Từ nở nụ cười dịu dàng, đi tới xoa tóc em.
“Tiểu Vân, vội gì thế?”
“Con bé thì biết vội cái gì!” – cô thu dọn chén đũa, lườm: “Sáng nay ăn xong nó tự nói muốn giúp cô gấp quần áo, cô thấy cũng nên rèn luyện chút tự lập.”
“Tiểu Vân giỏi ghê luôn á! ” – hắn nhéo má em gái: “Cô ơi, Tiểu Vân lớn rồi, có phải là nên...”
“Không có tiền cho nó đi mẫu giáo đâu.” – cô phán cụt ngủn. “Còn nhỏ mà học hành cái gì!”
Đinh Từ định nói tiếp thì bị Vương Hàng vỗ vai, hắn lập tức nhích ra một bước vì thấy ghét.
“Tôi thấy nên cho nó đi mẫu giáo đấy, thầy cô biết dạy nhiều thứ hay ho mà.”
Vương Hàng đổi giọng: “Nhưng nhà này nghèo thấy mồ, học hành cái nỗi gì...”
Đinh Từ cắn răng: “Tôi có 800, đủ không?”
“Được chứ!” – Vương Hàng cười tít mắt, “Chuyển lẹ đi!”
Chớp mắt cái, số dư chỉ còn vài trăm. Nhưng Đinh Từ không hối hận.
Tri thức thay đổi vận mệnh. Dù không cùng huyết thống, nhưng hắn nuôi lớn Đinh Vân, có tình cảm rồi, đâu nỡ để con bé lãng phí đời mình.
Sáng chưa kịp ăn, ví cũng rỗng không.
Cuộc sống túng quẫn kiểu này, hắn đã trải qua suốt ba năm nay rồi.
Ai ngờ, vừa ra khỏi nhà cô, hắn lập tức thấy... Giang Dập Dã đang đứng đó.
Người ta thì đẹp trai, lại mặc vest đắt tiền cắt may chỉnh chu, đứng đó y như tổng tài bước ra từ phim truyền hình.
Nhưng mà... lông mày nhíu chặt, ánh mắt lạnh như băng – không ai dám đến gần.
Giang Dập Dã cũng thấy hắn: “Tiểu Từ, tóc cậu...”
“Ừm, gội rồi.” – hắn đáp.
Tóc bạc là do mấy hôm trước bị Lý An Ninh và Hà Hạo Vũ ép nhuộm, bảo màu cũ quá “nhạt nhòa không soái nổi”.
Nhuộm xong hắn mê lắm, khoe mãi, đến sáng nay mới tẩy sạch.
“Sao anh lại ở đây?”
“Đón cậu.”
Đinh Từ đoán chắc Giang gia cho người điều tra rồi, nên mới biết rõ tình hình người thân hắn vậy.
Giang Dập Dã đưa cho hắn túi giấy: “Ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi.” – hắn nói dối tỉnh bơ.
Hai người đi cạnh nhau, cách một đoạn nhỏ.
Trông như người xa lạ, nhưng bước chân lại trùng khớp kỳ lạ, càng khiến không khí thêm lúng túng.
Hắn mặc áo khoác đen, tay cắm túi, mặt lạnh, nhìn thì khốc – nhưng thực ra... lòng bàn tay đổ mồ hôi như tắm.
Chiếc xe đỗ ngoài hẻm, hình như không giống mấy chiếc hôm qua.
Suốt quãng đường, cả hai không nói gì.
Hai người ngồi lặng, nhìn ra cửa kính như hai người xa lạ... mà đúng thật, họ là người xa lạ.
Khác hẳn với sự thân thiện của Giang Thừa Duệ và Điền Tịnh Oánh, Giang Dập Dã lúc nào cũng nghiêm, lạnh lùng, chẳng thấy lộ tí cảm xúc nào.
Đinh Từ nghĩ, chắc anh ấy cũng không muốn hắn là người Giang gia đâu.
Vì hắn sẽ làm thay đổi mối quan hệ trong nhà, thậm chí có thể ảnh hưởng tới tài sản sau này.
Với lại, anh ấy bận như vậy, mà mấy hôm nay hắn chiếm dụng quá nhiều thời gian rồi.
Sáng nay lúc lơ mơ tỉnh, hắn đã quyết rồi: sau này chỉ gặp Giang gia lúc cần thiết, còn lại sẽ sống cuộc đời mình.
Xe đi khỏi khu nghèo đã lâu.
Cảnh vật ngoài cửa sổ thay đổi liên tục: từ khu ổ chuột, sang dãy cao ốc sáng choang, rồi thành công viên xanh mát.
Một bước, hai thế giới.
Đinh Từ sống ở đây mười mấy năm, mà giờ mới thấy như thật sự bước vào thành phố này.
“Còn bao lâu nữa thì đến?”
“Ngay phía trước.” – Giang Dập Dã đáp.
Ngay phía trước?
Vậy là... ở công viên hả? Hay cổng vào giống công viên mà thật ra là... biệt thự?
Vài phút sau, xe rẽ vào một khu khác.
Khung cảnh lập tức chuyển sang phong cách cổ điển: đình, đài, hồ phun nước, ngói xanh tường trắng, vườn hoa rừng trúc...
Không lẽ đây là... Giang gia?
Hắn biết Giang gia giàu, nhưng không ngờ lại... GIÀU đến vậy.
“Tiểu Từ, về đến nhà rồi.”
Xe dừng trước căn nhà kiểu cổ điển, Đinh Từ “ừ” một tiếng, theo anh xuống xe.
Vừa nghe tiếng, trong nhà liền có người mở cửa.
Một chú trung niên vừa thấy hắn liền mắt đỏ hoe, chạy vào hô: “Tiên sinh! Phu nhân! Thiếu gia về rồi!”
Ngay sau đó...
Điền Tịnh Oánh tay cầm cái vá, Giang Thừa Duệ thì tay dính đầy cải, cùng nhau lao ra.
Hai người định ôm hắn, rồi lại khựng lại: “Mau vào đi, đồ ăn xong liền đó!”
Cái tạp dề hoa sặc sỡ trên người họ, kết hợp với bộ đồ lụa cao cấp, thật sự là... quá sai vibe.
Nhìn mà thấy lo: không biết họ có thật sự biết nấu ăn không ta?
Chưa kịp nói gì, Điền Tịnh Oánh bỗng hét: “Ui cha cá của tôi!!”
Giang Thừa Duệ cũng nhớ ra, chạy vào theo, còn không quên ngoái lại: “Con dẫn Tiểu Từ đi dạo nha!”
Lầu chính nhà Giang gia không lớn, hai tầng thôi.
Nội thất gỗ cao cấp, vừa sang vừa trang nhã. Vừa ấm áp vừa khí chất. Chuẩn nhà giàu không khoe mà ai cũng biết.
Lầu một là bếp, phòng khách, phòng ăn, phòng ngủ vợ chồng Giang gia. Lầu hai là hai phòng ngủ và một thư phòng.
Phòng gym, phòng giải trí, người hầu... thì đều nằm rải quanh vườn.
Hắn mới đi vòng vòng tầng một thì đồ ăn đã bày lên bàn.
Nhìn cũng biết hai vợ chồng chuẩn bị từ sớm.
Hắn cảm động thì cảm động, nhưng vẫn không nhịn được nhìn Giang Dập Dã.
Anh vẫn bình tĩnh như thường, tiếp tục giới thiệu từng người: chú mở cửa nãy là chú Khánh, bếp là thím Hân, đều là người quản lý trong nhà.
Nhưng hắn nhớ rõ, hôm qua không hề hẹn giờ đến.
Thế mà hôm nay lại chuẩn bị y như đón Thái tử về cung?
Giang Dập Dã nhìn lại, hỏi: “Sao vậy?”
Đinh Từ nghĩ một hồi, không nói thật: “Không có gì đâu.”
Giang Dập Dã định nói tiếp, thì bị Giang Thừa Duệ chen vào:
“Các bảo bối, cá lên rồi nè, mau xếp hàng rửa tay ăn cơm~!”
Đinh Từ: …
Hắn chớp mắt lia lịa, cố ép bản thân tiêu hóa mấy gì vừa thấy và nghe.
Hắn với Giang Dập Dã là mấy đứa con nít à?
Hay là… hai vợ chồng kia quá "xì tin"?
Dù là phong cách ăn mặc hay cách trang trí, đều khiến người ta không dám tin hai người đó lại là bố mẹ của “tổng tài cao lãnh”.
Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Không dám tưởng tượng, nếu hắn lớn lên ở Giang gia… chắc giờ thành “ vua tấu hài” luôn rồi.
Giang Dập Dã như đoán được suy nghĩ của hắn, đứng dậy vỗ vai:
“Đừng sợ, không phải còn có anh ở đây à?”