Từng đứa một, không thiếu một ai.
Lâm Tú Uyển im lặng một lát, cảm thấy cổ họng khô khốc, cô cúi đầu uống cạn ly nước, thấp giọng nói: “Sáng nay tỉnh dậy, cô tưởng mình đang nằm mơ.”
Cô đưa tay ra, trên cánh tay có hai vết bầm tím, là do chính cô tự véo mình.#buingoclinhTYT
“Tớ vốn là người luôn tin tưởng vào khoa học.” Một đứa trẻ gầy đen mím môi nói: “Sáng nay tỉnh dậy, suýt thì bị dọa chết khiếp.” Nói rồi đứa bé cũng đưa tay ra, đều là vết bầm do bé tự véo, đau thật đấy.
Một bé gái hơi cao cao nói: “Tớ thì hét toáng cả lên.” Nói rồi cũng nhanh nhẹn đưa tay ra.
Đây là cô bé sống ở tầng trên nhà Tuyết Bảo, Khổng Điềm Điềm.
Không hổ là bạn cùng lớp, phản ứng của mọi người gần như là giống nhau, sau khi tỉnh dậy thì đều véo chính mình một cái thật đau.
Tuy rằng đã bao lần bọn họ từng nghĩ, nếu thời gian có thể quay ngược lại thì tốt rồi, nhưng họ chưa từng dám tin một ngày nào đó điều đó lại thật sự xảy ra. Dù là người trưởng thành, nhưng lúc nhận ra bản thân mình đã quay lại thời thơ ấu, họ cũng suýt nữa hét toáng lên.
Đừng nhìn lúc trưởng thành ai nấy đều điềm tĩnh, vui buồn không hiện rõ, nhưng giờ đây, bọn họ đều là mấy đứa nhỏ tí xíu, có lẽ do ảnh hưởng từ thân thể, mà biểu cảm ai nấy cũng giống nhau y hệt. Lâm Tú Uyển, người lớn duy nhất, liếc một cái là biết ai cũng đang vô cùng chấn động, không thể tin nổi đến mức nào.
Không hiểu sao, nhìn thấy cả đám đều sốc như vậy, ngược lại cô càng thấy bình tĩnh hơn, không còn cuống cuồng như trước nữa.
Cô hít sâu một hơi, thanh giọng, nói: “Cô thật sự rất vui vì có thể quay trở về.”
Trong ánh mắt cô tràn đầy hy vọng và niềm vui: “Cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ được quay về, nhưng được trở lại như vậy, cô thật sự rất vui.”
Cô hơi rũ mắt xuống, sau đó lại ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe: “Kiếp trước, cô đã có quá nhiều điều hối tiếc, lần này, cô không muốn như vậy nữa.”
Dù trước mắt cô là toàn mấy củ cải nhỏ, còn lùn hơn cả cái tivi nhà mình, nhưng Lâm Tú Uyển lại rất nghiêm túc: “Lần này, cô sẽ không để cho Tuyết Bảo chết. Tuyết Bảo còn sống, thì mẹ của bé sẽ không vì quá sốc mà phát điên rồi tự sát, ba của bé cũng sẽ không vì đau buồn mà phát bệnh ung thư, bà nội bé cũng sẽ không suy sụp nhanh như vậy… Một gia đình tốt như vậy, lại từng bị sụp đổ như thế, rất đáng tiếc.”
Đó là khúc mắc cả đời cô ở kiếp trước.
Cả phòng im lặng, hồi lâu sau, có tiếng nói mềm nhẹ vang lên: “Tớ cũng sẽ không.”
“Tớ cũng không.”
“Tớ nữa.”
Những đứa trẻ tuy nhỏ bé, nhưng lại vô cùng kiên định.
Thật ra, nếu đời trước Tuyết Bảo còn sống, thì đều là nhờ bé là người đầu tiên tự cởi được dây trói. Với từng ấy bạn nhỏ, chỉ cần bé trốn thoát, thiếu một người cũng sẽ không ai để ý. Nhưng bé không chạy, bé đã ở lại lần lượt giúp các bạn tháo dây, còn cổ vũ mọi người cùng nhau trốn.
Kết quả, chỉ có bé là không trốn thoát được.
“Đời trước tớ không tìm ra được sự thật vì sao Tuyết Bảo lại chết, lần này tớ sẽ tìm ra.” Đứa bé trai đầu tiên bước vào nhà, Kiều Nhất Minh, nghiêm túc nói.
“Tớ sẽ đi cùng cậu.”
“Tớ cũng đi.”
Thấy mọi người rộ lên đồng tình, Lâm Tú Uyển vội nói: “Cô biết các em rất giỏi, rất xuất sắc, nhưng bây giờ các em mới chỉ bốn tuổi, còn chưa thể tự bảo vệ bản thân mình, bắt buộc phải chú ý an toàn của bản thân.”
Cô nghiêm túc: “Kiếp trước các em đều bình an trưởng thành, kiếp này, cô cũng hy vọng các em sẽ bình an lớn lên. Lớp chúng ta có mười tám bạn nhỏ, cô không muốn lập lại thời khắc điểm danh tới số mười bảy, rồi hết. Cô hy vọng, mỗi năm về sau, cô đều sẽ được nhìn thấy đủ mười tám bạn nhỏ. Mỗi một năm, cô hy vọng đều sẽ nhìn thấy các em và Tuyết Bảo.”
Cô dịu dàng nói: “Đúng là chúng ta muốn điều tra rõ chân tướng, nhưng chúng ta cũng phải sống thật tốt.”
Đôi mắt cô đỏ hoe: “Các em, có thể đồng ý với cô không?”
“Có thể ạ.” Bé gái đứng gần nhất nắm tay Lâm Tú Uyển.
“Em cũng có thể.”
“Chúng em đều có thể.”
Lâm Tú Uyển nghiêm túc gật đầu, vừa cười vừa rơi nước mắt: “Các em đều đã đồng ý rồi, vậy chúng ta coi như đã nói xong.”
Cô nhìn từng gương mặt nhỏ nhắn kia, có người từng gắt gao theo đuổi sự thật, có người có sự nghiệp vang dội, có người muốn quay về với gia đình, có người rất cẩn trọng trong công việc, cũng có người không thể bước ra khỏi quá khứ… Cô nhìn từng gương mặt, hỏi: “Các em có điều gì tiếc nuối không?”
Không chờ ai trả lời, cô nói: “Cô có. Nên cô sẽ càng trân trọng cơ hội tái sinh này nhiều hơn.”
“Nói nhiều cũng vô ích, đầu tiên là chúng ta phải thích nghi với cuộc sống của một đứa trẻ bốn tuổi đã.” Một nhóc con cao chưa bằng cửa sổ trầm giọng nói: “Tớ ở đối diện nhà Tuyết Bảo, tớ sẽ phụ trách đi học cùng cô bé.”
“Nguyên Trạch……”
Bạn nam nhỏ nói: “Hiện tại tớ vẫn là một bé con, lúc này mọi người hẳn nên gọi tớ là Nguyên Bảo.”
“……” Không biết ngượng à mày!?
Khóe miệng Lâm Tú Uyển giật giật, nói: “Vậy em…”
“Cô Lâm.” Lâm Tú Uyển còn chưa nói xong đã bị cắt lời, là Khổng Điềm Điềm lên tiếng. Cô bé nói: “Nhà em ở ngay trên lầu nhà Tuyết Bảo, trước khi trọng sinh thì em vẫn luôn là nội trợ toàn năng của gia đình, mọi người hiểu mà, người như em tuy không giỏi lắm trong việc điều tra manh mối, nhưng chăm trẻ con thì không thành vấn đề. Ăn uống, vệ sinh gì em cũng lo được chu toàn hết. Nếu cô muốn gọi em là ‘bảo mẫu hạng nhất’, em cũng không từ chối đâu.”#buingoclinhTYT
Lâm Tú Uyển: “Ặc…”
Cái đó thì… cũng không cần xưng hô như vậy đâu.
Khổng Điềm Điềm nói tiếp: “Em cũng sẽ đi cùng Tuyết Bảo.”
“Em thì ở ngay đối diện nhà cô bé, chú Dung là người em yêu quý nhất luôn đó. Nói thật, em không chỉ mang họ Hùng đâu, em cũng hùng hổ lắm! Có em ở đây, không có chuyện gì cũng có thể xào ra ba chuyện. Em muốn đi cùng mọi người, em có thể bảo vệ Tuyết Bảo!” Hùng Xán lập tức lên tiếng tranh suất.
Mày tự hào ì với cái chữ “hùng” đó dữ vậy hả!?
“Em cũng ở trên lầu Tuyết Bảo…” đây là bạn nhỏ Tô Manh, rõ ràng cô bé chỉ là một bé gái nhỏ xíu mà quanh thân lại mang theo vài phần cao lãnh, như một tiểu đại nhân: “Em mới có 4 tuổi, nếu đi một mình thì ba mẹ cũng lo, em sẽ đi cùng mọi người luôn.”
Câu này lập tức khiến “các bạn nhỏ” bên cạnh đồng loạt giật khóe miệng.
Nữ ma đầu thời thượng, đang giả bộ làm bé con 4 tuổi dễ thương đây mà!
Tên thì là Tô Manh, chứ thật ra đâu có “manh” gì cho cam.
Nói đi cũng phải nói lại, dù gì bọn họ cũng đang học ở nhà trẻ của xưởng cơ khí Trọng Bắc, tất cả các bạn nhỏ đều là con cái công nhân viên trong nhà máy, ba hoặc mẹ chắc chắn phải có một người làm ở xưởng, nếu không thì cũng chẳng thể ở trong khu tập thể của nhà máy, càng không thể học ở nhà trẻ của xưởng được.
Nhưng mà, xưởng cơ khí thì cũng to lắm, lấy ví dụ như khu nhà tập thể nơi bọn họ ở đi, phải nói là rộng cực kỳ.
Nói cho đúng thì, nó rộng đến mức đi một vòng cũng chưa chắc đủ trong một tiếng đồng hồ.
Thế nên sắp xếp theo khoảng cách chỗ ở là một biện pháp khá hợp lý.
Lâm Tú Uyển nói: “Vậy cũng phải, tuy theo những gì chúng ta đã trải qua, năm nay chắc sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng nếu chúng ta đều trọng sinh, thì chưa biết chừng mọi thứ sẽ thay đổi. Các em thường ngày hành động cùng nhau, dẫn theo Tuyết Bảo, cô cũng yên tâm hơn.”
Cô hít sâu một hơi, nói: “Vậy thì, tạm thời quyết định như thế đi. Nhiệm vụ hàng đầu của cả lớp Tiểu Hoa Hướng Dương chúng ta là…”
“Bảo vệ Tuyết Bảo!”
“Không, bảo vệ Tuyết Bảo là phương châm tổng thể mà chúng ta phải quán triệt.” Lâm Tú Uyển nghiêm túc nói: “Nhiệm vụ hàng đầu là đừng để ai phát hiện ra chúng ta đã trọng sinh!”
Đám trẻ con đều 囧, rồi sau đó đồng loạt gật đầu: Cô giáo Lâm nói đúng lắm.
Tóm lại, tuyệt đối không thể để người khác phát hiện tụi mình trọng sinh.
Không thể!
Còn lúc này, “nhân vật lớn ” trong miệng các bạn nhỏ, Tuyết Bảo, đang theo mẹ đi dạo ở cửa hàng bách hóa.
Tuyết Bảo thích nhất là đi dạo phố cùng mẹ, nó còn vui hơn cả chơi với các bạn nhỏ nữa. Mắt to của cô bé liếc đông liếc tây, kéo áo mẹ Đào Lệ Hoa, nói: “Mẹ ơi mẹ, mẹ nhìn đôi dép xăng đan của chị kia kìa, đẹp quá chừng luôn á.”
Đào Lệ Hoa chỉ nhìn một cái là biết con gái đang nghĩ gì, liền nói: “Đó là kiểu của người lớn, trẻ con không mang được đâu, không có size nhỏ như của con nha.”
Đôi mắt to long lanh của Tuyết Bảo ngước nhìn mẹ, rồi lập tức cụp đầu xuống, u sầu nói: “Vậy chừng nào con mới lớn đây…”
Đào Lệ Hoa bế cô bé lên, nói: “Ui cha, Tuyết Bảo của mẹ lại nặng hơn rồi. Tuyết Bảo phải ăn thật nhiều cơm vào, đợi đến khi mẹ không bế nổi con nữa thì con đã lớn rồi đó.”
Tuyết Bảo dụi mặt lên vai mẹ, cái mông nhỏ hơi chu lên, nũng nịu: “Vậy… còn lâu quá à…”
Đào Lệ Hoa cười: “Không lâu đâu, Tuyết Bảo của mẹ lớn rất nhanh mà. Mẹ còn nhớ hồi trước con còn nhỏ xíu, đi đường còn không vững, bây giờ đã đi học luôn rồi đó.”
Cô vừa nhún nhảy cùng con gái vừa nói: “Con nhìn kìa, có đôi giày kia dễ thương lắm, chỉ trẻ con mới đi được thôi, Tuyết Bảo có muốn xem không?”
Tuyết Bảo lập tức ngẩng đầu: “Muốn coi ạ, hí hí.”
Nói rồi cô bé dụi dụi mũi, dụi đến đỏ cả lên.
Đào Lệ Hoa bảo: “Không phải cảm rồi chứ, sao hắt xì suốt thế. Về mẹ nấu trà gừng cho con uống nha.”
Lông mày nhỏ của Tuyết Bảo lập tức nhăn lại, biến thành mặt 囧囧, u sầu nói: “Có thể không uống không mẹ?”
Rõ ràng mẹ đang cười dịu dàng hiền hậu, nhưng giọng nói lại như gió lạnh buốt xương:
“Không được nha.”
Tuyết Bảo: “Ùi!”