Ân Tầm buông tay, bước tới bên cạnh Tạ Phù Ngọc, ánh mắt cũng nhìn theo hướng cậu đang quan sát.
Tạ Phù Ngọc đang xem “mắt mèo” trên cửa ... chính xác hơn là miếng che hình tròn nhỏ che khuất ống kính mắt mèo.
Mặt trong cánh cửa có gắn một bản che tròn hình inox, mục đích là để người trong phòng có thể xoay và điều chỉnh, giúp mở hoặc che mắt mèo, ngăn kẻ khác từ bên ngoài nhìn trộm vào.
Theo thiết kế ban đầu, khấc vặn để điều khiển bản che này phải nằm ở phía dưới. Nhưng hiện tại, nó lại nằm lệch lên phía trên.
Nói cách khác ... đã từng có ai đó đứng ở đây, vặn mở bản che, thậm chí còn đứng đúng tại vị trí bọn họ đang đứng, nhìn ra ngoài qua ống kính này.
“Em nhớ rõ vị trí khấc vặn như vậy luôn à?!” Ân Tầm kinh ngạc.
“Dĩ nhiên là không.” Tạ Phù Ngọc liếc hắn một cái, “Trên bản che có một nửa dấu vân tay. Anh có từng dùng qua mắt mèo này không?”
Ân Tầm lắc đầu.
“Tôi cũng không.” Tạ Phù Ngọc chỉ vào phần viền phía dưới bản che, “Vậy nghĩa là ... đã có người khác đến đây.”
Ân Tầm nghiêng đầu, cúi sát xuống để quan sát. Dấu vân tay kia rất mờ nhạt, nếu không để ý kỹ thì gần như không nhìn thấy.
Tạ Phù Ngọc đẩy đầu anh ra, rồi đưa tay xoay nhẹ khấc vặn, xoay bản che theo chiều kim đồng hồ 90 độ để lộ hoàn toàn ống kính mắt mèo. Sau đó cậu lại xoay tiếp 90 độ theo cùng hướng, khiến bản che khép lại như cũ. Thao tác đó đã chứng minh khấc vặn đã bị đảo ngược vị trí ... từ dưới chuyển lên trên.
Ân Tầm nhìn kỹ, thấy dấu vân tay mới của Tạ Phù Ngọc trùng với dấu trước đó. Suy đoán của cậu vì vậy được xác nhận.
“Nhưng mà... chúng ta đâu thể đổi phòng.” Ân Tầm nhớ rõ Cù Duyệt Nhiên từng thử đề nghị đổi phòng, nhưng bị Mã Lệ Á từ chối.
Tạ Phù Ngọc không đáp, chỉ đi một vòng quanh phòng rồi dừng lại trước cửa sổ.
“Lúc gặp lại Mã Lệ Á thì nói chuyện sau.” Cậu thản nhiên nói, dù biết hôm nay chắc sẽ không gặp lại người kia.
Ánh mắt Tạ Phù Ngọc đảo qua khung cửa sổ, như thể đang tìm kiếm gì đó. Sau một lúc, cậu bỗng quỳ xuống, và như mong đợi ... tìm thấy một vết dấu gần như trong suốt trên kính.
Ân Tầm cũng phản ứng nhanh, lập tức ngồi xổm xuống quan sát. Ở nửa bên trái cửa sổ, anh phát hiện một dấu vân tay khác.
Trong khoảnh khắc đó, một hình ảnh hiện lên trong đầu anh.
Ân Tầm đẩy Tạ Phù Ngọc sang một bên, điều chỉnh tư thế hạ thấp trọng tâm, cố gắng giữ chiều cao ở tầm 1m7, mặt áp sát vào kính cửa sổ, hai tay chống lên mép cửa. Ngón cái tay phải đặt lên đúng dấu vân tay mới phát hiện.
Tạ Phù Ngọc bừng tỉnh: “Người đó đứng đây, nhìn ra ngoài từ cửa sổ này.”
Dưới sự dẫn dắt của Ân Tầm, cậu nhanh chóng đoán ra người đó đang quan sát thứ gì.
Cả hai đồng thanh nói: “Tượng Mạt Lai Mông.”
Nhưng... từ góc phòng này, không chỉ có một chỗ có thể nhìn thấy pho tượng ấy. Hầu như tất cả các phòng hướng nam trong hai tầng đều có thể quan sát rõ ràng. Người đó rốt cuộc muốn gì?
Huống chi, dấu vân tay được để lại quá rõ ràng, gần như cố ý để người khác phát hiện. Rõ ràng hắn ta không sợ bị theo dõi.
Tạ Phù Ngọc khẽ day trán, sau khi cơn choáng váng ập đến thì cảm thấy đầu mình như đang quay cuồng.
Giờ thì... ngủ cái đã.
Ai mà biết được tối nay "thứ đó" có xuất hiện đúng giờ hay không?
Ân Tầm tối qua gần như thức trắng, mới chợp mắt được một lúc thì đã bị đánh thức. Cả người uể oải, anh ngáp dài rồi lê bước theo Tạ Phù Ngọc đến chiếc giường gần cửa.
Vừa đặt đầu gối lên mép giường thì đã bị một cú đá từ trong chăn đạp ngược lại.
“Về giường của anh mà ngủ.” Một giọng nói lười biếng vang lên từ trong chăn.
Kế hoạch “tranh giường” của Ân Tầm thất bại hoàn toàn. Anh đành lủi thủi quay về chiếc giường sát cửa sổ. May mà Tạ Phù Ngọc quên không mang theo gối.
Anh ôm gối vào lòng, hài lòng khép mắt lại.
Quả nhiên, bữa tối không thấy bóng dáng Mã Lệ Á. Người ở quán cà phê nói bà ấy có về quầy bar lúc chạng vạng, chuẩn bị sẵn một bàn đồ ăn rồi lại rời đi ngay sau đó.
Rút kinh nghiệm từ đêm trước, trước lúc chia ra về phòng, Tưởng Tuyền không quên nhắc nhở: “Mọi người nhớ thay phiên canh gác, tuyệt đối không được mở cửa sổ.”
Tạ Phù Ngọc lại cảm thấy... mở cửa sổ chưa chắc là điều kiện để “chết”.
Lúc trở về phòng dân túc, cậu và Ân Tầm vẫn đi cuối cùng.
Ân Tầm trông thấy Cù Duyệt Nhiên đứng trước một căn phòng đối diện cầu thang, tay cầm chìa khóa run lên bần bật, loay hoay mãi vẫn không tra vào ổ khóa được.
Sự sợ hãi, giận dữ, hoang mang ... tất cả đè nặng lên người cô khiến trông cô như sắp sụp đổ.
Ân Tầm đi ngang qua phía sau cô, đột ngột nói: “Giữ gìn sức khỏe.”
Cù Duyệt Nhiên giật mình, chìa khóa rơi xuống đất. Tạ Phù Ngọc nhặt lên, giúp cô mở cửa.
“Nghỉ ngơi sớm một chút.” Cậu nhẹ giọng nói.
Cù Duyệt Nhiên đưa tay che mặt, giọng run run: “Cảm ơn…”
Tạ Phù Ngọc liếc qua lớp sơn móng tay lấp lánh trên tay Cù Duyệt Nhiên, trong đáy mắt thoáng hiện một tia nghi hoặc. Cậu im lặng, cùng Ân Tầm quay về phòng.
“Cô ta có gì bất thường sao?” Ân Tầm hỏi.
Với hiểu biết hạn chế của anh về Tạ Phù Ngọc, đối phương không phải kiểu người dễ mủi lòng hay thương hoa tiếc ngọc. Một khi chủ động quan tâm đến ai, nhất định là đã phát hiện ra điều gì đó không ổn.
Tạ Phù Ngọc nhíu mày, có phần do dự: “Hình như móng tay cái bên phải của cô ta bị rớt mất hai viên đá thủy tinh nhỏ.”
Màu sắc hay hình dạng cụ thể của mấy viên đá kia cậu cũng không nhớ rõ lắm, nhưng dấu keo còn sót lại chính là bằng chứng cho thấy từng có đá được đính lên đó.
Thấy cậu có vẻ mệt mỏi, Ân Tầm giơ tay bóp nhẹ vai cậu, thấp giọng dỗ dành: “Chuyện đó để mai hãy tính, giờ ngủ trước đi.”
Tạ Phù Ngọc gật đầu, đi vào phòng tắm trước.
Tắm xong, Ân Tầm đi đến bên giường Tạ Phù Ngọc, cụp mắt, khẽ nói như năn nỉ: “Tối nay… tôi muốn ngủ cùng em.”
Lần này, anh cuối cùng cũng tìm được lý do chính đáng. Giọng nói có chút ấm ức, lưng thẳng tắp, nhìn vừa tội vừa nghiêm túc.
Tạ Phù Ngọc ôm chăn, mí mắt lười biếng nâng lên, nhìn anh đầy hờ hững.
Ân Tầm chớp mắt, nói tiếp: “Giường em cách cửa sổ xa hơn. Nếu bị tiếng hát mê hoặc, ít nhất cũng có thời gian để phản ứng. Ngủ cùng nhau, hai ta còn có thể hỗ trợ nhau…”
Anh ôm gối vào lòng, mái tóc mái rũ xuống trán, vẻ mặt tội nghiệp lại ngoan ngoãn, khiến người nhìn khó lòng từ chối.
Tạ Phù Ngọc bật cười khẽ, hừ mũi một tiếng. Cái tên này, học người ta nũng nịu thì không xong, làm người ta thấy hung hăng thì có, chứ ở chung thật ra lại dịu dàng như con Alaska trong nhà cậu nuôi.
“Lên đi.” Cậu hào phóng nhường ra một chỗ, vỗ giường như gọi chó nhỏ nhảy lên.
Ân Tầm được cho phép thì hí hửng ôm gối trèo lên giường, nằm sát cạnh Tạ Phù Ngọc.
Hai người dùng chung một chiếc chăn, nhất thời dường như quên mất trong phòng còn một chiếc giường trống khác.
Ân Tầm nằm ngay ngắn, ngửa mặt lên trần, tay đặt gọn gàng trên bụng, tư thế nghiêm chỉnh đến mức chẳng khác nào thủ thân như ngọc. Rõ ràng cái gì cũng chưa xảy ra, nhưng lại khéo léo giữ một khoảng cách vừa đủ với Tạ Phù Ngọc.
Tạ Phù Ngọc cảm thấy buồn cười, cố tình nghiêng người lại, đưa tay ôm lấy cánh tay Ân Tầm, mặt dán sát vào anh.
Hàng mi dài của hắn khẽ chớp, lướt nhẹ qua làn da Ân Tầm, mang theo cảm giác tê dại ngứa ngáy, khiến lòng Ân Tầm như có điện chạy qua.
Cơ thể Ân Tầm rất ấm, Tạ Phù Ngọc dựa vào một lát đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhịp thở đều đặn nhẹ nhàng phả lên tay Ân Tầm. Anh nằm đơ ra như bị điểm huyệt, nửa ngày sau mới rón rén xoay người lại, vòng tay ôm lấy Tạ Phù Ngọc, cằm đặt lên đỉnh đầu đối phương. Anh ngửi thấy hương thơm quen thuộc thoảng qua, khép mắt lại, cuối cùng cũng ngủ.
Tạ Phù Ngọc ngủ bù cả chiều, đến gần ba giờ sáng thì tỉnh lại một cách tự nhiên.
Cậu mở mắt, nhìn sang bên cạnh ... Ân Tầm ngủ ở mép giường phía ngoài, tư thế nằm y như một tấm khiên vững chắc chắn trước mặt cậu.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng đổ xuống như thác nước, trong vắt tựa thủy tinh. Trong màn sương mờ ảo, một tiếng chuông vỡ vụn vang lên, hư không như bị xé rách, để lộ một ảo ảnh mờ nhòe mang hình thù thánh giá đâm xuyên pha lê.
Giây phút ấy, Tạ Phù Ngọc tưởng như mình đang đứng trước cánh cổng của một giáo đường cổ kính huy hoàng.
Cậu lặng lẽ ngồi dậy, nhẹ nhàng bước tới gần cửa sổ.
Tiếng sóng biển xa xăm dội về, vang vọng bên tai cậu rõ mồn một. Xen lẫn trong đó là một khúc thánh ca kỳ ảo, dịu dàng vang lên:
“Ave....Maria...Ave Maria..…”
Ánh trăng rọi khắp quảng trường phía trước, những tảng đá trắng phản chiếu ánh sáng bàng bạc như ngọc thạch, làm nổi bật pho tượng trắng muốt đứng sừng sững.
Trên đài vọng cảnh cao ở phía đối diện tượng Mạt Lai Mông, mơ hồ xuất hiện một bóng người mảnh khảnh đung đưa theo gió.
Đôi cánh sau lưng nàng mở rộng như thiên sứ, chắc chắn và kiêu hãnh. Nửa thân dưới bị bao phủ bởi lớp lông chim dày, đuôi dài màu xanh lam óng ánh như được nhuộm bằng thuốc màu hoàng kim quý hiếm.
Mái tóc dài buông xuống tận đất, bị gió thổi tung lên như sóng trào.
Tiếng hát theo từng sợi tóc cuốn đi, lan xa ra khắp không gian tĩnh mịch, khiến cả những mãnh thú ngủ đông nơi bóng tối cũng bắt đầu chuyển mình tỉnh dậy…
Con người bị dẫn dụ, tiếng hát hóa thành kẻ dẫn đường vô hình, thay thế cho cây gậy dò đường của người mù. Khi cửa sổ bị đẩy hé từ bên trong, dị thú ẩn mình trong bóng tối liền nhân cơ hội chọn lấy “bữa tối” phù hợp.
"A Úc, em đang làm gì ở đây?"
Một thân thể ấm áp từ phía sau dán lên người hắn. Ân Tầm áp mặt vào cổ Tạ Phù Ngọc, nhẹ cọ cọ, rồi đưa tay đan chặt lấy mười ngón tay của cậu, kéo người sắp mất ý thức từ dư âm bài thánh ca trở về thực tại.
"Nó đang gọi tôi." Tạ Phù Ngọc bị nam nhân ôm chặt trong ngực, ánh mắt thất thần nhìn về phía trước, giọng nói không giấu được nỗi buồn.
"Đó chỉ là cạm bẫy tinh vi mà đám quái vật bày ra." Ân Tầm cúi đầu, trán tựa vào trán cậu, âm giọng trầm thấp mà lười nhác, còn mê hoặc hơn cả tiếng ca của Siren.
Anh khẽ nói: "Là tôi đang gọi em."
Cho nên đừng để tâm thần bị dao động, đừng như con thiêu thân lao vào thứ ánh sáng đầy nguy hiểm kia.
Anh luôn đứng phía sau em, là gốc rễ ràng buộc giữ em lại.
Chóp mũi họ khẽ cọ nhau, môi chạm mà chưa kề. Trong đôi mắt mơ hồ của Tạ Phù Ngọc, Ân Tầm thấy rõ cậu đang chìm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mộng.
Nhưng khoảnh khắc dịu dàng ấy nhanh chóng bị phá vỡ bởi một va chạm dữ dội.
Quái vật hình cá khổng lồ lại một lần nữa ngẩng đầu, lần này, Ân Tầm cuối cùng cũng thấy rõ diện mạo của nó.
Đó là Mạt Lai Mông, kẻ đã bị khoét đi đôi mắt. Nửa khuôn mặt vẫn giữ nét ngây thơ hồn nhiên như tượng thần, nửa còn lại lại gồ ghề dị dạng, khiến người ta rợn tóc gáy. Một thiên sứ và một ác ma cùng tồn tại trên thân hình nhỏ bé của Tiểu Hải Thần ...hắn có thân cá heo, mọc thêm đôi cánh lớn và chiếc sừng nhọn trên trán, đang lao thẳng về phía bức tường pha lê.
Tạ Phù Ngọc bị tiếng động sắc lẹm đánh thức, lập tức bị Ân Tầm kéo xuống, cả hai cùng nín thở, trốn phía sau cửa sổ.
Nhưng Mạt Lai Mông vẫn không rời đi. Hắn điều khiển con cá heo đột biến lùi lại lấy đà, rồi lại lao vào tấm pha lê mỏng manh.
Cửa sổ rung lên từng đợt, âm thanh vang lên rền rĩ như kim loại va chạm.
Ân Tầm lặng lẽ lấy điện thoại xem thời gian, Mạt Lai Mông đã lảng vảng trước cửa sổ họ lâu hơn tối qua.
Tối nay, nếu nói là hành vi ngẫu nhiên thì chẳng bằng gọi là một cuộc tấn công được chuẩn bị kỹ càng.
Mạt Lai Mông, bán nhân bán điểu, chính là Siren dẫn đường.
Vậy, nàng có phải là người ban ngày đứng dưới cửa sổ ngẩng đầu nhìn lên không? Có phải là cô Mã Lệ Á thường ra vào với lý do dọn dẹp?
Không còn thời gian suy đoán, bởi vì âm thanh pha lê rạn nứt đột ngột vang lên.
Chưa kịp phản ứng, Tạ Phù Ngọc đã bật dậy, ánh mắt xuyên qua mặt kính, dừng lại trên thân thể dị hình của Mạt Lai Mông.
Tiểu Hải Thần hắc hóa cưỡi trên lưng cá heo đột biến, lơ lửng trên đỉnh bụi cây thấp. Dù đôi mắt trống rỗng, hắn vẫn không dừng lại vì thấy Tạ Phù Ngọc...tiếng ca của Siren vẫn đang chỉ lối.
Ân Tầm nhận ra ánh mắt cá heo vẫn sáng lấp lánh, nó có thể thấy rõ.
Mặt kính bên trái đã đầy vết nứt như mạng nhện, tựa hồ không chịu nổi một cú đâm nữa. Cá heo đột biến vung đuôi, chuẩn bị tung cú lao cuối cùng.
Ngay khoảnh khắc ấy, Tạ Phù Ngọc kéo Ân Tầm, giật lấy chăn trên giường, phủ lên mặt pha lê.
Tưởng chừng như tiếng kính vỡ sẽ vang lên, nhưng kỳ lạ thay, nó không xảy ra. Ân Tầm lén nhìn qua khe chăn, thấy cá heo đột biến khựng lại ngay trước mặt kính, mắt đảo quanh như đang tìm kiếm mục tiêu vừa biến mất.
Biết tình thế bất ổn, anh vội kéo tấm chăn che kín phần còn lại của cửa sổ.
Bên ngoài lập tức trở nên tĩnh lặng.
Thời gian trôi qua từng phút một. Cả hai vẫn kiên trì giữ tấm chăn treo lơ lửng, không dám dùng toàn lực ép sát xuống vì sợ kính vỡ.
Đặc biệt là Tạ Phù Ngọc, đôi tay không điểm tựa, liên tục đổi tay vì sức đã cạn.
Ân Tầm vẫn có thể tiếp tục giữ một lúc, nhưng nghĩ một chút, anh chủ động dịch tay sang, cùng chia sẻ trọng lượng tấm chăn.
Không rõ cả hai đứng bao lâu trước cửa sổ. Mãi cho đến khi tiếng ca của Siren biến mất, Tạ Phù Ngọc mới buông tay, hai cánh tay tê dại run rẩy.
Ánh trăng đã ngả về Tây, bầu trời dần chuyển sáng.
Anh nhìn đồng hồ ...đã hơn một tiếng kể từ khi Mạt Lai Mông xuất hiện, bây giờ là bốn giờ sáng.
Hai người rã rời ngồi phệt bên giường, lần lượt xoa mặt giữ cho tỉnh táo.
"Không ổn rồi." Ân Tầm nói.
Quả thật, nếu mục tiêu của Siren chỉ là dụ người trong phòng mở cửa sổ để họ phạm điều cấm, thì hành vi lao vào của Mạt Lai Mông lại giống một đòn cảnh cáo mang tính trực tiếp, một đòn răn đe.
Nhân loại khi nhìn thấy hắn, phản ứng đầu tiên luôn là… trốn tránh.
Chỉ cần ánh mắt lướt qua bóng dáng Mạt Lai Mông, dù là người đã thoát khỏi mê hoặc từ tiếng ca của hải yêu, cũng dễ dàng mất đi lý trí một lần nữa. Thậm chí nếu lớp pha lê bị phá vỡ, chỉ cần kịp rút lui đủ xa, có thể vẫn tránh được cơ chế trừng phạt của phó bản.
Một ý nghĩ mơ hồ bất chợt xuất hiện trong đầu Ân Tầm, đến mức chính anh cũng cảm thấy có chút viển vông:
“Hắn… đang cứu người sao?”
Mọi chuyện dần trở nên khó phân biệt rạch ròi. Dường như có nhiều thế lực đang giằng co trong bóng tối ... có kẻ muốn họ chết, cũng có kẻ lại muốn họ sống. Và ở giữa là một tiểu Hải Thần đã hắc hóa, không rõ đứng về phe nào.
Càng bất thường hơn là việc: Tạ Phù Ngọc, dù liên tục hai ngày rơi vào nguy hiểm, lại chưa từng chịu ảnh hưởng bởi tiếng ca, dù luôn ở cùng một phòng với anh.
Ân Tầm liếc sang, thấp giọng hỏi:
“A Úc… khi tiếng ca vang lên, em đã thấy gì?”
Trong bóng tối, Tạ Phù Ngọc khẽ nghiêng đầu liếc anh một cái, rất nhanh thu hồi ánh nhìn, tiếp tục lặng lẽ dõi mắt ra phía cửa sổ, nơi ánh trăng đang lặn dần về tây.
Rất lâu sau, cậu mới cất giọng khẽ khàng:
“Thi thể. Rất nhiều thi thể.”
Hoàng hôn bao phủ cảnh tượng đổ nát lạnh lẽo. Máu đọng trên nền bê tông, trắng bệch những khúc xương chất chồng, xếp thành từng tầng, kéo dài đến tận nơi vô định. Trong ánh kim quỷ dị, hắn thấy một bóng người cao lớn bước đi xa dần, còn tiếng tụng thánh mẫu vẫn không ngừng vang vọng. Chúng dụ dỗ cậu nhảy xuống từ đài cao, đuổi theo bóng hình kia và chôn vùi chính mình vào màn đêm vô tận.
Tạ Phù Ngọc không rõ người đó là ai… Nhưng khi trông thấy gương mặt Ân Tầm trong khoảnh khắc ấy, cậu lại nghĩ ...có thể là anh ta.
Nhưng cuối cùng, cậu vẫn chọn giữ im lặng.
Ân Tầm không tiếp tục truy vấn. Anh trở lại bên cửa sổ, cúi xuống, theo ký ức mà bắt chước lại tư thế ban ngày khi nhìn xuống bức tượng Hải Thần.
Qua lớp pha lê lấm tấm vết rạn, anh thấy tượng tiểu Hải Thần lúc này đã không còn thuần trắng. Những hoa văn nguyên bản đang dần lộ ra, giống hệt hình ảnh Tạ Phù Ngọc từng xem trên màn hình di động: một pho tượng gốm màu được phóng đại, trang nghiêm mà huyễn hoặc.
Đáng tiếc, tượng lại quay lưng về phía cửa sổ. Bọn họ không cách nào phân biệt được hiện tại Mạt Lai Mông có còn đôi mắt hay không.
Ngoài ban công, bóng dáng nửa người nửa chim của Siren đã biến mất. Biển rộng dưới bầu trời xám mờ đang dần nhạt màu, ánh lam yếu ớt bắt đầu len lỏi từ phía chân trời.
Ân Tầm khẽ nói:
“A Úc… có lẽ, giấc mộng này thật sự chỉ xảy ra vào ban đêm.”
Lấy luân phiên ngày đêm làm ranh giới ...khi trăng lặn về tây, mặt trời lên từ đông, mọi yêu hận tình thù dưới màn đêm cũng dần tan biến trong ánh dương đầu tiên vượt qua đường chân trời. Quái vật chìm vào giấc ngủ, nhân loại vẫn chưa thức tỉnh, biển cả trở lại vẻ yên bình thuở ban đầu.
Ngày qua đi, thế giới của loài người lại náo động như cũ. Quái vật bị giam cầm trở lại trong pho tượng. Mà biển rộng, cũng vì thế mà rút đi màu sắc dị thường.
“Năm giờ rồi.” Tạ Phù Ngọc xoa bả vai, khó nhọc đứng dậy, cùng Ân Tầm sóng vai đứng bên cửa sổ.
Trên đường chân trời, ánh kim đầu tiên của ngày mới ló dạng. Mặt trời dần lên cao. Biển xanh tĩnh lặng và thần bí. Còn pho tượng của Mạt Lai Mông cùng cá heo biển, đang từ từ quay về chỗ cũ.
Ánh sáng xuyên qua lớp kính, chiếu lên người hai người. Tạ Phù Ngọc khẽ nheo mắt, lộ ra thần sắc trầm mặc.
Ân Tầm liếc nhìn cậu. Trong đầu anh hiện lên một hình ảnh vô cùng quen thuộc ...như thể, cảnh tượng này anh đã từng gặp qua ở đâu đó.
Khi ấy, Tạ Phù Ngọc đứng ở nơi rất cao. Gió mạnh tung bay vạt áo anh, thân hình đơn bạc đứng lặng giữa ánh bình minh. Không xa phía sau, khói thuốc súng vẫn còn lẩn quẩn, và vô số người đang ngước nhìn cậu, như kính ngưỡng một vị thần.
Ân Tầm không kìm được khẽ thốt:
“A Úc… Tôi… đã từng gặp em ở đâu sao?”
Tạ Phù Ngọc quay đầu lại. Còn chưa kịp hỏi “Anh sao vậy?”, hành lang đã vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Đêm qua, vì tiếng ca cuồn cuộn không dứt của Siren, gần như chẳng ai chợp mắt. Trời vừa sáng, Tưởng Tuyền đã dẫn người kiểm tra lại nhân số.
Tạ Phù Ngọc rửa mặt, cùng Ân Tầm ra ngoài.
Cửa phòng từng tầng được mở ra, chỉ trừ căn phòng cuối hành lang có ba người ...vẫn đóng chặt.
Máu đã tràn qua khe cửa, loang ra tấm thảm len thêu hoa văn phức tạp, nhuộm cả mặt thảm thành một màu đỏ sẫm. Tình huống bên trong, không cần nhìn cũng đã rõ.
Tưởng Tuyền lập tức chỉ huy mấy nam sinh phá cửa.
Cửa bật mở, bên trong là ba cửa sổ mở toang, gió lồng lộng thổi vào, và trên mỗi giường… đều có một thi thể nằm nửa trên.
Tình cảnh y hệt đêm đầu tiên.
Tạ Phù Ngọc chỉ liếc mắt một cái, liền kéo Ân Tầm rời đi. Cả đêm thiếu ngủ, huyết áp tụt, lại thêm mùi máu tanh trong không khí, khiến cậu cảm thấy buồn nôn.
Hai người lặng lẽ xuống tầng dưới, đi vào quán cà phê.
Lúc này, tượng Mạt Lai Mông vẫn chưa hoàn toàn quay về vị trí cũ. Nhưng sắc màu trên mặt biển đã nhạt đi rất nhanh. Mây mù trên trời tản ra. Hư ảnh nhà thờ lớn phía xa trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Trước khi đến giờ cơm, hai người vừa bước vào quán thì thấy Mã Lệ Á đang dùng bữa.
Thấy họ, cô có vẻ hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thản, gật đầu chào hỏi như thể những khoảng cách giữa họ đã tan biến sau một đêm.
Ân Tầm thay Tạ Phù Ngọc gọi một phần điểm tâm ngọt. Trong tủ kính chỉ còn bánh kem tơ nhung đỏ.
Vừa nhận khay, anh vừa hỏi: “Phòng chúng tôi có chút vấn đề, có thể đổi sang phòng khác không?”
“Lê tiên sinh chỉ sắp xếp khách ở tầng hai, hiện tại đã đầy. Nếu muốn đổi phòng thì cũng chỉ có thể đổi với người khác ở cùng tầng. Trừ phi có ai đó đồng ý đổi với các anh, mà điều kiện là phải được chính họ chấp thuận.” Mã Lệ Á mỉm cười, vừa lau ly vừa nói.
Ngụ ý là: gần như không thể đổi.
Phòng của Tạ Phù Ngọc và Ân Tầm có cửa sổ pha lê sắp vỡ, những ai còn sống chắc chắn không muốn dọn vào, mà người đã chết ... lại không thể mở miệng đồng ý.
Thấy sắc mặt hai người không tốt, nụ cười trên môi Mã Lệ Á cũng trở nên có phần gượng gạo:
“Đừng lo, các vị tiên sinh. Phòng ở đây rất an toàn.”
Tạ Phù Ngọc cầm muỗng, múc một miếng bánh kem, giọng đầy khinh thường: “Một nơi mà khách có thể tùy tiện ra vào phòng người khác, nhà vệ sinh còn không khóa được, thì cái gọi là ‘bảo đảm an toàn’ có đáng tin cậy không?”
Khóe môi cậu còn dính một chút mứt dâu đỏ tươi, trông chẳng khác gì một vệt máu chưa khô.
Mã Lệ Á đặt ly xuống, quay đầu nhìn hắn, giọng không vui: “Tiên sinh, ý ngài là đang ám chỉ tôi làm việc không trách nhiệm?”
“Xin lỗi, nhưng tôi không phụ trách khu tầng hai. Trừ khi khách có yêu cầu dọn phòng, tôi sẽ không lên lầu.” Giọng cô đầy ấm ức, như thể bản thân vừa bị xúc phạm, “Tôi và Lê tiên sinh có thỏa thuận: mỗi ngày tôi chỉ quét dọn khu vực tầng một đúng giờ.”
“Vậy trong phòng ở tầng một có gì?” Ân Tầm hỏi.
Mã Lệ Á nhún vai, ra vẻ tiếc nuối: “Xin lỗi, tôi không thể tiết lộ. Lê tiên sinh đã thuê căn phòng đó ...đó là không gian riêng tư của ông ấy.”
Ân Tầm nghiêng mắt liếc nhìn Tạ Phù Ngọc, cả hai âm thầm hiểu ý, họ phải tìm cơ hội lẻn xuống tầng một.
Tuy nhiên, từ phản ứng của Mã Lệ Á, người xuất hiện ở tầng hai đêm qua có lẽ không phải là cô. Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng diễn xuất cao tay.
Tạ Phù Ngọc chống cằm, ánh mắt phức tạp.
Không lâu sau, những người sống sót bắt đầu lục tục vào quán cà phê. Hai bên bàn dài dần kín chỗ ngồi, không còn ghế trống.
Nhiệm vụ của phó bản nhìn thì đơn giản, nhưng thực tế lại vô cùng khó khăn. Tình hình trước mắt không mấy khả quan, sắc mặt nhóm Tưởng Tuyền đều trầm trọng.
Sau bữa sáng, Lê Tri Từ lại xuất hiện, nhắc họ chú ý thời gian thực hiện nhiệm vụ. Tuy trong lời nói có sự thúc giục, nhưng nét mặt hắn lại không hề tỏ ra lo lắng, thậm chí toát lên một vẻ quái dị khó nói thành lời.
Hắn như thể là người duy nhất mong chờ đến ngày thứ bảy, nhưng đồng thời cũng không muốn ai rời đi trước thời hạn.
Mà thường thì, chỉ kẻ chắc chắn chiến thắng mới có thể đủ kiên nhẫn chờ đến cuối cùng.
Tạ Phù Ngọc thu lại ánh nhìn, lấy cớ quay về phòng lấy đồ, chưa đợi Lê Tri Từ nói xong đã xoay người rời khỏi quán cà phê.
Ân Tầm định đứng lên đi theo, nhưng lại bị Tạ Phù Ngọc khẽ đè tay lên vai, ý bảo anh cứ ngồi lại.
Anh ngồi yên, nhìn bóng lưng đối phương dần khuất xa. Một lúc sau, điện thoại trong túi áo khẽ rung.
[Y]: Đuổi theo Lê Tri Từ. Tôi đợi anh ở khu rừng nhỏ phía tây quán cà phê.
Tác giả có lời muốn nói:
Tha Thiết: Lão bà, anh muốn ngủ cùng em một đêm!
A Úc: Anh ta thật phiền, nhưng lại giống một con tiểu cẩu nhỏ... Ai mà nỡ từ chối một con cẩu nhỏ ngoan ngoãn chứ?