Nghe hệ thống lải nhải không ngừng, Già Dương thấy bực bội vô cùng.
Sớm biết thế này, lúc đầu cậu đã chẳng nên nhận nhiệm vụ đó, vì giờ cậu mới nhận ra dù làm thế nào thì kết cục cũng là cái chết.
Mẹ kiếp--
Ít nhất lúc đó chết cũng coi như chết dứt khoát, còn bây giờ rơi vào tay nam chính, ai biết sẽ bị tra tấn kiểu gì.
“Thiếu tướng quân, cậu muốn uống chút nước không?”
Già Dương gật gật đầu, giờ cậu khát đến mức cổ họng bỏng rát.
Đối phương liền đỡ cho cậu uống một ít nước, đợi Già Dương uống xong, anh ta mới nhìn Già Dương bằng ánh mắt phức tạp rồi nói: “Vậy thiếu tướng quân, tôi xin phép đi trước. Nếu cậu cần gì, cứ gọi tôi.”
Già Dương: “Cảm ơn.”
Đối phương khẽ lắc đầu, sau đó xách khay rời khỏi phòng giam.
Già Dương cụp mắt nhìn xuống nền đất, lòng nặng trĩu.
Tình hình hiện giờ cực kỳ bất lợi với cậu, nhìn thế này, e rằng cha cậu thực sự không định quan tâm tới cậu nữa rồi.
Theo quỹ đạo bình thường, kết cục của gia tộc phản diện cũng chẳng khá khẩm gì.
Thời điểm hiện tại trong thế giới này là sau khi cậu bỏ trốn được một năm, mà trong một năm đó, chắc chắn gia tộc cậu đã bị nam chính trả thù.
Nói cách khác, cha cậu tuyệt đối sẽ không ra tay cứu giúp.
Bây giờ, điều duy nhất cậu có thể trông cậy là sự thật rằng chính cậu đã gửi tin nhắn để người của nam chính đến cứu hắn, hy vọng có thể dùng điều này để giãy giụa, xem liệu nam chính có thể tha mạng cho cậu hay không.
Hệ thống đã hợp tác với Già Dương nhiều năm, gần như cậu nghĩ gì nó cũng biết. Nó trầm ngâm một lát rồi nói:【Nhưng theo kinh nghiệm của tôi, tôi thấy cậu hơi nguy rồi.】
【Cái gì?】
【Cơ hội sống sót của cậu đấy, tôi thấy khá mong manh. Cậu quên rồi à, hồi đó cậu đã nói với nam chính những lời gì?】Vừa nói, hệ thống vừa bỏ thêm một miếng bắp rang vào miệng.
Già Dương im lặng, sau đó cậu cố nhớ lại, rồi sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
【Nguyên văn câu nói khi đó của cậu là: “Cậu biết vì sao tôi làm thế không? Bởi vì cậu không nên thích cô ấy. Tôi thích Bối Na, cho nên, cậu cứ chết ở đây đi.”】
【......】
【Cậu biết kết cục của những người dòm ngó bạn gái nam chính là gì không? Huống chi cậu còn đâm hắn một nhát, bồi thêm một phát súng. Dù có nỗi khổ riêng, tôi e là cũng vô dụng.】
Bối Na là vị hôn thê do gia tộc của nam chính chọn sẵn cho hắn.
Đúng lúc ấy Già Dương không tìm được lý do gì khác, bỗng nhiên linh quang lóe lên nghĩ tới trong mấy cốt truyện kiểu này, nam phụ phản diện phản bội nam chính không phải đều vì yêu nữ chính sao? Thế là Già Dương thuận miệng buông luôn câu kia.
Quả nhiên, hiệu quả không thể nghi ngờ là cực kỳ lớn.
Lúc cậu đâm nam chính một dao, sắc mặt hắn vẫn không có thay đổi gì quá lớn, chỉ hơi sững người. Nhưng đến khi cậu buông ra câu kia, vẻ mặt hắn mới lập tức biến đổi, trở nên âm trầm, đáng sợ đến rợn người.
Nhìn đến mức Già Dương cũng cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Quả nhiên, không một người đàn ông nào có thể chịu đựng được việc người khác nhòm ngó vợ mình.
Già Dương im lặng ba giây, sau đó nói:【Giờ cậu vẫn còn cược tôi sống được mấy ngày à? Cậu đem hết điểm tích lũy hiện tại của tôi đặt hết luôn đi, cược tôi sống được năm ngày. Tôi sẽ cố gắng tìm cách cầm cự đủ năm ngày, xem có kiếm thêm được chút điểm tích lũy nào không, biết đâu đủ đổi lấy một lọ thuốc hồi sinh.】
Hệ thống im lặng một lúc, sau đó mới lên tiếng: 【Có tiền đồ.】
Thể lực của Già Dương dần cạn kiệt, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ. Đúng lúc này, hệ thống chợt mở miệng: 【Không đúng, hình như có ai đó đang nhìn cậu.】
Già Dương yếu ớt nói: 【Đây là phòng giam, trên chiến hạm có hệ thống giám sát tự động.】
【Không... Hình như không chỉ là hệ thống giám sát trên chiến hạm này.】Hệ thống đáp.
Nhưng lúc này, Già Dương đã không còn đủ tỉnh táo để phân tích nữa. Khi hệ thống lải nhải không ngừng, Già Dương đã hoàn toàn ngất đi.
Hàng mi dài như chiếc quạt nhỏ khẽ cụp xuống, lông mi bị mồ hôi thấm ướt dính lại thành một mảng, khiến Già Dương lúc này trông vô cùng đáng thương.
Thấy Già Dương thật sự không thể chống đỡ nổi nữa, hệ thống cũng không gọi cậu thêm nữa, mà lặng lẽ biến mất vào sâu trong não bộ của Già Dương.
*
Chiến hạm đã nhảy qua bao nhiêu lỗ sâu, Già Dương hoàn toàn không biết, bởi cậu vốn không cảm nhận được gì.
Từ đó có thể thấy chiến hạm này cao cấp đến mức nào, đến cả chấn động khi xuyên qua lỗ sâu cũng hoàn toàn không có.
Tất nhiên, cũng có thể là do Già Dương thật sự quá mệt rồi.
Mãi đến khi bị đưa xuống khỏi chiến hạm, Già Dương mới nhìn sang La Lâm bên cạnh, định hỏi hắn ta một chút về chuyện của nam chính. Dù gì cũng để chuẩn bị tâm lý trước.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, cậu đã cảm thấy sau gáy bị chích một cái.
Ngay sau đó, Già Dương liền ngất xỉu.
Trước khi hôn mê, cậu chỉ kịp thốt lên một tiếng “đệt” rồi hoàn toàn mất ý thức.
Lúc tỉnh lại, cậu phát hiện mình đã bị nhốt trong phòng thẩm vấn của quân đội.
Già Dương: “......”
【Có vẻ hơi toang rồi đấy.】Hệ thống nói.
Già Dương khẽ nhắm mắt lại: 【Tới đâu hay tới đó vậy.】
【Cố lên nhé, tôi đã cược hết số điểm hiện có vào việc cậu sống được năm ngày rồi. Có vậy mới đủ điểm mua một ống thuốc hồi sinh.】
【... Tôi mẹ nó, cố hết sức vậy.】
【Nói tục trừ mười điểm.】
【???】
_________________
Shine: Ở chương trước lúc thì kêu Già Dương là Thiếu tướng quân /少将军/ lúc thì Thiếu tá /少校/. Mình cũng không rõ nhưng truyện có đề cập là dù Già Dương chỉ mới có chức Thiếu tá nhưng do cha làm Tướng quân nên thân phận ko thấp. Nên đối với người thuộc phe Già Dương thì sẽ xưng là Thiếu tướng quân còn lại thì sẽ Thiếu tá, mình đoán vậy thôi ko rành về quân ngũ lắm.