Tiếng gầm rú vang dội không ngừng, theo đà phi thăng của chiến hạm, luồng khí lưu cũng cuồn cuộn dâng lên.

Binh lính đóng quân tại trạm gác của tinh cầu Ngải Á đứng phía dưới ngẩng đầu nhìn theo.

Mãi đến khi chiến hạm vụt một cái biến mất khỏi bến đỗ, đám người mới thu mắt lại, quay về vị trí canh gác ban đầu tiếp tục nhiệm vụ.

Nhưng không khỏi có phần ghen tị.

Bởi nếu không phải vì đến bắt giữ vị thiếu tá phạm tội kia, thì e rằng cả đời Ngải Á tinh cũng chưa chắc có dịp đón tiếp nhiều sĩ quan cấp cao từ chủ tinh Liên Bang như vậy, càng đừng nói đến tận mắt thấy con tàu chiến đỉnh cao đại diện cho chủ tinh kia.

*

Bên trong chiến hạm.

Quả đúng như lời La Lâm đã nói, vừa lên tàu đã có nhân viên y tế chuyên trách đến xử lý vết thương cho Già Dương.

Chỉ là…

Má nó, bọn họ không tiêm thuốc tê!

Không tiêm thuốc tê mà xử lý vết thương, đúng là muốn mạng người ta mà!

Già Dương đau đến mức môi trắng bệch, mồ hôi không ngừng túa ra từ trán, chỉ trong một phút ngắn ngủi, cả khuôn mặt đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt hoàn toàn.

Lúc ấy, La Lâm đang đứng cách đó không xa.

Sau khi nhân viên y tế xử lý xong vết thương, La Lâm liền dửng dưng nhìn về phía Già Dương lúc này đã thoi thóp như sắp tắt thở.

Hắn ta không có lấy một chút biểu cảm, chỉ lạnh nhạt nói: “Vết thương đã được xử lý, sẽ không để lại di chứng. Hiện tại còn mười lăm tiếng nữa mới về đến chủ tinh Liên Bang, trong thời gian này cậu có thể nghỉ ngơi cho tốt.”

Mà lúc này Già Dương đã không nói nổi một lời nào.

Cậu cảm thấy toàn thân mình đau đến mức tê dại, linh hồn như thể đã lìa khỏi thể xác.

La Lâm cũng không có ý định chờ phản ứng của Già Dương, nói xong liền quay người rời đi. Cánh cửa điện tử khép lại, trong nháy mắt, cả phòng giam chỉ còn lại một mình Già Dương.

Già Dương thở dốc từng tiếng nặng nề.

Mồ hôi từ hai gò má không ngừng chảy xuống, đôi tay bị còng ra sau ghế cũng đã hoàn toàn mất đi sức lực.

【Này, cậu ổn chứ?】Hệ thống lên tiếng hỏi.

Vừa nãy do Già Dương bị đau dữ dội, tinh thần dao động liên tục khiến hệ thống cũng bị ảnh hưởng, nên nó đành phải tạm thời rút lui một lúc. Chỉ đến khi cảm thấy tình hình đã ổn định hơn, nó mới quay lại.

【... Cũng tạm.】Già Dương đáp khàn khàn, chỉ vài chữ ngắn ngủi mà như đã rút cạn toàn bộ sức lực trong người cậu.

【Ờm, cậu tính làm gì tiếp theo? Theo tôi thấy thì đường bỏ trốn nửa chừng coi như chặt đứt rồi.】Hệ thống thở dài, thật sự không muốn lại phải đổi ký chủ thêm lần nữa.

Già Dương không trả lời.

Cậu nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, đến khi hệ thống tưởng rằng cậu sẽ không nói gì nữa thì lại nghe Già Dương mở miệng:【78we231-9321`22】

【???】Hệ thống sửng sốt.

【Mã lệnh, là đoạn mã năm xưa tôi dùng để gửi tin nhắn.】Giọng Già Dương khàn khàn, gần như không còn hơi sức.

Vì quá đau, để phân tán sự chú ý, Già Dương liền lật lại những nhiệm vụ mình từng thực hiện trong thế giới này. Dù sao thì thời gian cũng trôi qua lâu rồi, nhiều chi tiết cậu đã quên sạch.

Không ngờ cũng nhờ vậy mà thật sự khiến cơn đau dịu đi phần nào.

Ít nhất là cảm giác không còn dữ dội như lúc đầu.

Đồng thời, cậu cũng nhớ lại được vài thông tin rất quan trọng.

Chẳng hạn như đoạn mã lệnh kia.

Năm đó trong trận đại chiến với chủng tộc Côn trùng, Già Dương cố ý để nam chính hiểu lầm rằng mình đang gặp nguy hiểm, khiến hắn lập tức đến cứu.

Kết quả khi đối phương vừa tới, cậu liền nổ súng.

Thậm chí còn đâm thêm một dao vào ngực hắn.

Để ngăn hắn phát tín hiệu cầu cứu, Già Dương còn bắn thẳng vào cơ giáp từ bên trong, làm nó hư hoàn toàn, không thể sử dụng nữa.

Xem như đã tuyệt tình đến tận cùng.

Sau đó Già Dương buông lời tàn nhẫn rồi rời đi.

Bề ngoài cậu có vẻ rất dứt khoát, nhưng thật ra lúc ấy chân Già Dương đã hơi nhũn.

Chủ yếu là vì ánh mắt của nam chính khi ấy quá lạnh lẽo, lạnh đến rợn người. Già Dương chưa từng thấy ánh nhìn như thế trước đây. Không rõ là giận dữ hay gì khác, chỉ thấy hắn cứ lặng lẽ nhìn chằm chằm cậu, khiến Già Dương rợn cả người.

Dĩ nhiên, Già Dương không thật sự muốn hắn chết. Ngay sau khi rời đi, cậu đã lập tức dùng hệ thống mã hóa gửi tọa độ của nam chính cho thuộc hạ của hắn.

Dù gì đối phương khi đó bị thương, cơ giáp cũng không dùng được, nếu bị chủng tộc Côn trùng phát hiện thì thật sự nguy hiểm đến tính mạng.

Và đoạn mã đó, chính là mã thông tin trong hệ thống liên lạc cơ giáp năm ấy mà Già Dương đã dùng.

Nhưng Già Dương đã dùng biện pháp ẩn giấu cao cấp nhất, nếu cậu không nói ra mã lệnh này, thì không cách nào khớp được với tín hiệu dao động đã phát ra khi đó. Mà vừa rồi, Già Dương bỗng nhớ đến chuyện này.

Hệ thống kinh ngạc: 【Cậu định nói cho nam chính biết, lúc trước là cậu gửi thông tin cho người cứu hắn sao?】

【Ừm.】 Trả lời xong, Già Dương lại thở hổn hển một tiếng, rồi nói tiếp: 【Cùng lắm thì thân phận của tôi cũng có thể giúp được đôi chút.】

Đúng lúc Già Dương đang trò chuyện với hệ thống, âm thanh cửa điện tử đột ngột vang lên.

Già Dương khó nhọc ngẩng đầu lên, liền thấy một người mặc áo blouse trắng bưng thức ăn bước vào.

“Thiếu tướng quân.” Đối phương nhìn Già Dương với ánh mắt hơi phức tạp.

Sau khi tầm nhìn cuối cùng cũng trở nên rõ ràng, Già Dương chăm chú nhìn đối phương một lúc mới nhận ra anh ta là ai.

Người nhân viên y tế trước mặt hình như là người thuộc phe phái trong gia tộc cậu.

“Anh là...”

“Thiếu tướng quân.” Đối phương thở dài một tiếng, rồi nói: “Cậu cần phải ăn, nếu tiếp tục không ăn gì, cơ thể cậu sẽ không chịu nổi. Trung tá La Lâm cử tôi đến đưa ít thức ăn cho cậu.”

Tuy Già Dương chỉ là một Thiếu tá, nhưng thân phận lại không hề thấp.

Dù sao cũng là phản diện, thân phận của phản diện thì chẳng bao giờ tầm thường. Cha cậu là một trong năm vị tướng của quân đội, mà bản thân cậu lại là con trai tướng quân, xuất phát điểm giống hệt với nam chính năm đó.

Già Dương cắn một miếng bánh mì được đưa tới, đồng thời cân nhắc xem có nên truyền đạt chút tin tức gì cho anh ta, để anh ta nghĩ cách báo cho cha cậu biết rằng hiện giờ cậu đã rơi vào tay nam chính.

Thế nhưng đối phương lại như đoán được cậu đang định nói gì.

Anh ta lắc đầu thở dài: “Tướng quân đã biết cậu bị bắt rồi, nhưng ông ấy nói, toàn quyền xử lý cậu giao cho Tướng quân Eros, ông ấy sẽ không can thiệp.”

Già Dương: “......”

【Tội nghiệp, ngay cả cha ruột cũng không cần cậu nữa rồi.】Hệ thống tặc lưỡi ra vẻ thương hại.

Nói xong, hệ thống lại bảo: 【Tôi đoán là cậu đã khiến cha mình khốn đốn không ít. Giờ nam chính đang thế lực ngút trời trong quân đội, cả trong quốc hội nữa. Gia tộc cậu e là còn khó bảo toàn nổi bản thân.】

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play