Sau đó là khoảng thời gian chờ đợi đầy thấp thỏm bất an.
Trong lúc chờ đợi, trong đầu Già Dương đã tưởng tượng ra vô số tình huống có thể xảy ra khi gặp lại nam chính.
Cậu cũng đã nghĩ kỹ nên nói gì, làm sao để biện minh cho bản thân, v.v.
Từng chi tiết, cậu đều đã nghĩ đi nghĩ lại không biết bao nhiêu lần.
Hiện giờ, Già Dương gần như đặt hết hy vọng vào đoạn mã kia, chỉ mong thứ đó có ích, có thể cứu cậu một mạng--
Dù phải sống lay lắt cũng được, chỉ cần đừng chết.
Thế nhưng…
Thời gian từng chút một trôi qua.
Một tiếng trôi qua, rồi ba tiếng cũng trôi qua, nam chính vẫn chưa xuất hiện.
Tâm trạng và dây thần kinh mà Già Dương vốn căng như dây đàn giờ bắt đầu mỏi mệt.
Cũng có chút bồn chồn, bất an.
【Cảm xúc của cậu hơi bất ổn rồi. Con người khi bị nhốt lâu trong không gian kín sẽ sinh ra một chút lo âu và bức bối. Cậu cần điều chỉnh lại. Có cần tôi chiếu cho cậu một bộ hoạt hình để thư giãn không?】Hệ thống bỗng lên tiếng.
Già Dương cố gắng hít sâu, ép bản thân ổn định lại tâm trạng, cậu khàn giọng nói: 【Chiếu đi.】
Hệ thống trở mặt vô tình: 【Cần 20 điểm.】
【......】
Ngay lúc hệ thống gian thương chuẩn bị tẩy não Già Dương lần nữa để ép chấp nhận, cánh cửa ngoài phòng thẩm vấn dường như bị mở ra, Già Dương nghe thấy tiếng động và bước chân vọng vào.
Là nam chính đến sao?
Già Dương theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên.
Cậu cũng không hẳn là muốn lập tức gặp nam chính, mà là cảm giác bị bỏ mặc như đang chờ chết thế này cứ không ngừng giày vò thần kinh của Già Dương. Dù cậu có cố gắng trấn tĩnh đến đâu, tâm trạng vẫn bất giác có chút dao động.
Không ai có thể giữ được bình tĩnh trong một cuộc chờ đợi như bị lăng trì thế này.
Huống hồ Già Dương đã bất an, bức bối từ lâu rồi.
Thế nhưng Già Dương còn chưa kịp mừng rỡ được mấy giây, khi thấy rõ người vừa đến là ai, sắc mặt cậu lập tức thay đổi.
Người đến không phải là nam chính như cậu tưởng…
Mà là cha của cậu.
Cha Già Dương bước vào với vẻ mặt vô cảm, phía sau ông là vài vị tướng lĩnh thuộc phe của ông.
Dù đã ngoài năm mươi, nhưng trên khuôn mặt ông lại không có mấy dấu vết thời gian. Có lẽ do ít cười, quanh năm suốt tháng đều giữ bộ mặt lạnh, nên nếp nhăn cũng chẳng nhiều.
Ánh mắt ông lạnh lẽo như phủ sương giá, vừa nhìn thấy Già Dương thì ánh nhìn ấy lập tức càng thêm âm trầm.
Trong lòng Già Dương chợt “lộp bộp” một tiếng.
“Tướng quân.” Một thuộc hạ đứng sau cha của Già Dương cẩn thận nhắc nhở ông giữ bình tĩnh. Dù gì nơi này cũng là phòng thẩm vấn của quân đội Liên Bang, có hệ thống giám sát theo dõi.
Nhưng cha của Già Dương chẳng hề để tâm.
Ông ra hiệu cho người canh mở bức tường kính đang giam giữ Già Dương, sau đó sải bước lạnh lùng, vững chãi đi vào bên trong.
Già Dương nhìn cha mình, còn chưa kịp mở miệng nói gì, ông đã giáng cho cậu một bạt tai như trời giáng. Cái tát đó nặng đến mức khiến cả người lẫn ghế ngã nhào xuống đất, tai Già Dương ong ong cả lên.
“Tướng quân!” Thuộc hạ đứng ngoài vách kính lập tức bước vào, thấp giọng can ngăn: “Tướng quân, nơi này có hệ thống giám sát, các gia tộc khác cũng sẽ thấy. Xin hãy chừa cho Thiếu tá một chút thể diện.”
Cha Già Dương giận đến mức bật cười lạnh: “Chính nó còn không cần thể diện nữa rồi, tôi còn chừa nó cái gì?”
Những người khác cũng không dám lên tiếng thêm, chỉ nhanh chóng bước đến đỡ Già Dương dậy.
Vì tay của Già Dương bị còng vào lưng ghế, nên khi vừa ngã xuống, cánh tay phải của Già Dương bị lực quán tính đè mạnh, dẫn đến trật khớp.
Nhưng Già Dương không rên lấy một tiếng.
Nhìn gương mặt con trai trắng bệch đi, trong mắt cha Già Dương vẫn thoáng qua một tia không đành lòng. Nhưng nghĩ đến chuyện rắc rối mà cậu đã gây ra, sắc mặt ông lại lập tức lạnh lùng trở lại. Ông nhìn Già Dương, giọng thờ ơ: “Nói đi, chuyện này có phải có hiểu lầm gì không?”
Già Dương bị đánh đến choáng váng. Trong mắt cậu giờ toàn là những đốm sáng lấp lánh, màng nhĩ cũng đau nhức khó chịu.
Mãi đến khi nhận ra cha mình vừa hỏi gì, cậu mới ngớ người. Vì cậu thật sự không biết phải trả lời thế nào, mấy câu đã chuẩn bị sẵn từ trước đều là để đối phó với nam chính, chứ chưa từng nghĩ đến sẽ phải ứng phó với cha.
Dù sao thì…
Cũng đúng là không có hiểu lầm gì thật.
Thấy vẻ mặt của Già Dương, với tư cách là cha ruột, ông lập tức hiểu được tất cả. Tia hy vọng cuối cùng trong mắt ông cũng hoàn toàn tắt lịm. Nếu có hiểu lầm, ông vẫn còn có thể xoay sở tìm cách. Nhưng nếu không có thì ông thật sự đã hết cách rồi.
Bàn tay ông siết chặt đến tái nhợt, nếu có thể, ông thật sự muốn đánh chết đứa con này ngay tại đây.
Ít nhất như thế, ông cũng không phải trơ mắt nhìn con trai mình chết trong tay kẻ khác.
Cha của Già Dương cố kìm nén cơn đau như bị xé toạc trong lòng ngực, lạnh giọng nói với Già Dương: “Đã là chuyện mày tự chuốc lấy, thì tự đi mà giải quyết.” Ông không chỉ là một người cha, mà còn là một vị tướng quân.
Ông không thể vì Già Dương mà kéo theo cả gia tộc Banar lụn bại, thậm chí làm liên lụy đến những thuộc hạ đã theo ông bao năm qua.
Già Dương không lên tiếng, kể cả khi cha cậu lạnh lùng xoay người rời đi, cậu cũng không nói một lời.
Chủ yếu là mặt bị sưng, nói không ra tiếng.
Những thuộc hạ khác đều thở dài, rồi lặng lẽ đi theo tướng quân rời khỏi phòng.
Chỉ còn lại một người, cuối cùng vẫn không nhịn được, quay đầu nhìn Già Dương: “Thiếu tướng quân, hiện giờ tình cảnh của Tướng quân cũng rất khó xử, mong ngài đừng trách ông ấy. Chỉ là lần này ngài thực sự đi hơi xa rồi.”
Già Dương cúi đầu, khẽ đáp: “... Tôi hiểu.”
Người thuộc hạ đó lại thở dài, nói tiếp: “Giờ thì phải xem Tướng quân Eros muốn gì. Nhưng mà Thiếu tướng quân, cho dù Tướng quân Eros có yêu cầu ngài phải trả cái giá gì, chỉ cần có thể giữ được gia tộc Banar, tôi nghĩ Tướng quân cũng sẽ chấp nhận, nên mong ngài chuẩn bị tâm lý trước. Ngài... Đừng trách Tướng quân.”
Lời này, thực ra là nói rõ với Già Dương rằng gia tộc sẽ không giúp cậu nữa. Dù nam chính có muốn giết cậu thật, cha cậu cũng sẽ không can thiệp.
Già Dương nhắm mắt lại, rồi nói: “Tôi biết rồi.”
Người thuộc hạ kia vỗ nhẹ lên vai Già Dương, sau đó cũng rời khỏi phòng.
【Xem ra, lần này cậu lành ít dữ nhiều rồi.】Sau khi phòng thẩm vấn trở lại yên tĩnh, hệ thống vừa ăn bắp rang vừa thở dài nói.
【Còn cần cậu nói sao.】
Hiện tại, thứ duy nhất cậu có thể trông mong chỉ còn lại đoạn mã kia.
Chỉ mong nó thật sự có tác dụng.
*
Sau đó, Già Dương bắt đầu chờ nam chính đến. Nhưng bảy tám tiếng trôi qua, vẫn chẳng thấy bóng dáng người kia đâu.
Cơn đau do trật khớp ở cánh tay cũng khiến Già Dương không chịu nổi, cuối cùng ngất lịm đi.
Có lẽ vì quá mệt mỏi, quá đau đớn, khiến đầu óc Già Dương mơ màng hẳn đi. Giữa chừng, cậu hình như có nghe hệ thống đang gọi cậu, dường như còn nói gì đó, nhưng Già Dương không nghe rõ, lại tiếp tục thiếp đi.
Lúc cậu mở mắt lần nữa, phòng thẩm vấn đã tối đen như mực.
Xem ra trời đã về đêm.
Già Dương lơ đãng nghĩ ngợi một lúc, rồi cố gắng cử động tay trái chưa bị thương, định tiếp tục nghỉ ngơi thêm chút nữa.
Nhưng đúng lúc này, Già Dương đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Cậu lập tức nghĩ tới điều gì, cơ thể không tự chủ được khẽ cứng lại. Sau đó, Già Dương chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía trước.
Trước mặt cậu, có một người đang ngồi im lặng ở đó.
Chỉ là phòng thẩm vấn quá tối, Già Dương không nhìn rõ mặt hắn. Nhưng trực giác của Già Dương mách bảo... Là nam chính.