Chương 465: Thiếu soái si tình (65)

Edit:bắpp_03

“Mấy ngày nay, vì sao không làm điểm tâm nữa?”

Hóa ra không phải đang tính toán chuyện gì khó nói.

Đường Hoan nghe vậy thì lập tức yên tâm, thả lỏng cả người.

“Không muốn làm thì không làm thôi.”

“Nhưng tiểu nhị trong bếp lại nói với tôi, thật ra mỗi ngày cô đều xuống bếp, chỉ là không mang đồ ăn lên bàn mà thôi.”

Đường Hoan mặt không đổi sắc, ứng biến ngay: “Vậy thì đương nhiên rồi! Bởi vì tôi nấu ăn quá ngon, nên không muốn chia cho ai, chỉ có thể một mình độc chiếm!”

Giặc đến thì đánh, nước dâng thì đắp đê, nói bừa cô còn chưa từng sợ ai!

Hoắc Thành phát hiện, nếu cô đã không muốn nói chuyện đàng hoàng, thì thật sự khiến người ta đau đầu!

“Tịch Cẩm Hoan, cô đang giận có phải không?” Hoắc Thành dứt khoát không vòng vo nữa, hỏi thẳng.

Đường Hoan làm như không có chuyện gì, vừa nghịch sợi tóc trước ngực, vừa thản nhiên đáp: “Giận thì sao? Nuôi chó bao lâu vẫn không thân, tôi cũng thấy phiền rồi!”

Cô tuy chỉ là một pháo hôi.

Tuy chỉ là một kẻ què.

Nhưng cô cũng có tôn nghiêm!

Cô không phải là rau trong chợ để người ta tùy ý lựa chọn, chờ đến khi người mua bỏ lỡ hết các món ngon rồi mới quay lại nhặt cô về!

Những gì cô có thể làm, cô đều đã làm. Những gì cô có thể quan tâm, cô cũng đã quan tâm. Vậy mà vẫn không đổi được một cái nhấc tay của Tịch Cẩm Nguyệt, thì có dễ như trở bàn tay đến mấy cũng vô ích!

Hoắc Thành nghiến răng: “Nói chuyện cho đàng hoàng!”

“Tôi sinh ra đã có hàm răng sắc hơn người, học mãi cũng không biết nói chuyện cho đàng hoàng.” Đường Hoan vừa nói, vừa cố ý nhe răng cười, để lộ hàm răng trắng bóng.

Quả thật còn mọc hai chiếc răng nanh nhỏ, trông sắc bén vô cùng!

Hoắc Thành nhìn nàng nhe răng, bộ dạng cà lơ phất phơ, đột nhiên không kịp đề phòng liền cúi người xuống…

Một tay giữ lấy gáy nàng.

Rồi đặt môi mình lên môi nàng.

Thật ra từ rất lâu trước đây, hắn đã muốn làm như vậy, muốn nếm thử hương vị của nàng.

Sau một hồi dây dưa triền miên, Hoắc Thành mới buông Đường Hoan ra.

“Ban đêm ánh sáng mờ mờ, cô nói có răng nanh, tôi nhìn không rõ, chỉ có thể tự mình kiểm chứng một chút mới biết được thật hay giả.”

Lời nói ra lại còn vô cùng đường hoàng!

Đường Hoan: ……

Duma!

Đồ mặt dày vô sỉ!

Hoắc Thành không biết phải làm sao để bịt miệng cô sắc bén như dao, chỉ đành dùng môi mình để chặn lại, rồi ôm cô thật chặt vào lòng.

“Tịch Cẩm Hoan, tôi biết cô đang giận.” Giọng hắn trầm thấp, dứt khoát.

“Tôi biết, là vì chuyện tiệc đầy tuổi của trưởng tôn nữ, nên trong lòng ngươi để bụng, cô đang ghen.”

Hắn đúng là phản ứng chậm, từ trước đến nay luôn xem cô như kẻ vô tâm vô phế, chưa từng nghĩ đến chuyện này. Nhưng bất kể là nữ nhân nào, gặp chuyện như vậy cũng sẽ để ý!

“Đây là tiệc đầy tuổi của trưởng tôn nữ, đến lúc đó những nhân vật có quan hệ với Đại Soái Phủ và giới thượng lưu đều sẽ đến tham dự. Về tình về lý đều phải tổ chức thật long trọng. Phụ thân và Đại Ca đều không có trong phủ, mọi việc chỉ có thể do tôi lo liệu. Khoảng thời gian này tôi bận rộn như vậy, hoàn toàn không phải như cô nghĩ.”

“Vậy tôi nghĩ là thế nào?” Đường Hoan hỏi lại.

“Tịch Cẩm Hoan, chuyện quá khứ tôi đã dần buông xuống. Hãy cho nhau một cơ hội, từ nay về sau, cùng nhau sống những ngày tháng thật tốt, cô thấy thế nào?”

Hoắc Thành ôm chặt Đường Hoan vào lòng, giọng nói mang theo vài phần dịu dàng.

Ngày tháng càng trôi qua, những gì hắn có trong tay càng nhiều, hắn lại càng khao khát một cuộc sống yên bình. Những điều không cam lòng trong quá khứ cũng dần lắng xuống.

Chỉ cần không cố tình khơi lại, có lẽ về sau hắn sẽ không còn nhớ đến nữa.

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play