Chương 456: Thiếu soái si tình (56)
Edit:bắpp_03
Trong lòng Hoắc Thành hiểu rất rõ, nếu hắn chỉ là một tam công tử vô danh trong Đại Soái Phủ, thì đã chẳng ai nịnh bợ tâng bốc như vậy.
Sở dĩ hiện tại lời nói nghe có vẻ dễ nghe, chẳng qua là vì hắn còn giá trị lợi dụng mà thôi.
“Đúng là số phận trêu ngươi. Nếu sớm một chút kết giao được với Hoắc Tam Thiếu, thì cháu gái của người nào đó cũng chẳng đến mức buồn bực không vui, cả người tiều tụy u sầu như bây giờ.”
Tới rồi!
Trọng điểm tới rồi đây!
Dựa theo quy luật phát triển thông thường, nếu không đoán sai, thì tiếp theo chắc chắn là màn ra sức đẩy cháu gái nhà mình lên!
Trong lòng Đường Hoan, cách xưng hô với Cổ Lão đã từ “lão nhân gia” biến thành “lão đông tây” từ lúc nào không hay.
Nói hay lắm, mẹ ta là bằng hữu chí cốt của ông trên thương trường?
Nói hay lắm, năm đó khi Cổ Gia gặp nguy cơ, mẹ ta không tiếc mọi giá, dang tay giúp đỡ ông ?
Nếu Hoắc Thành biết điều một chút, thì giờ này hẳn phải thuận theo lời Cổ Lão mà hỏi: “Vì sao cháu gái ngài lại buồn bực không vui, u sầu tiều tụy?”
Thế nhưng cố tình, Hoắc Thành lại làm như không nghe ra ẩn ý trong lời đối phương.
Hắn chẳng hề tiếp lời, chỉ nhàn nhạt khen một câu: “Vũ hội lần này tổ chức rất tốt.”
Đường Hoan liếc mắt nhìn sang, người kia tám phần là cháu gái của Cổ Lão.
Rõ ràng sắc mặt hồng hào, tinh thần phơi phới như thế, u sầu tiều tụy chỗ nào?
Hoắc Thành không đáp lời, thì đã sao? Với loại cáo già như Cổ Lão, cho dù đối phương không tiếp lời, ông ta vẫn có thể mặt dày tìm đủ mọi cách để lái câu chuyện về mục đích của mình.
“Vũ hội này tuy tốt, nhưng người đứng sau lo liệu mới thật sự là bảo vật vô giá! Hoắc hiền chất, biết ngươi sẽ đến, vũ hội lần này chính là do cháu gái ta tự mình sắp xếp!”
Đường Hoan: …gì vậy trời! Cái kiểu lôi kéo gượng ép thế này cũng được à?
“Chỉ là nha đầu kia từ trước đến nay nhút nhát, tuy vì ngươi mà tổ chức vũ hội, nhưng đến gặp mặt cũng không dám.”
Vừa nói, Cổ Lão vừa vẫy tay gọi cháu gái mình: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không phải đã ngưỡng mộ Hoắc Tam Thiếu từ lâu, mong được gặp mặt một lần sao? Giờ người thật ở ngay trước mặt, sao lại không dám bước tới?”
Thế là chỉ thấy một thiếu nữ trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp, mím môi e thẹn, từng bước đi về phía Hoắc Thành.
“Ai nha, Hoắc hiền chất à, người ta thường nói ‘hận không gặp nhau sớm’, cháu gái ta đúng là ứng với câu này. Nếu các ngươi sớm gặp nhau, trai chưa vợ gái chưa chồng, chẳng phải là một đôi trời định hay sao? Ngươi nói có đúng không?” Cổ Lão làm ra vẻ cảm khái, nửa đùa nửa thật.
Hoắc Thành chỉ đáp: “Ngài nói đùa rồi.”
“Có điều nói đi cũng phải nói lại, bây giờ nam nhân ai mà chẳng tam thê tứ thiếp?”
Đường Hoan lén lút nghe trộm, sau đó cười khẩy đầy châm chọc.
Tam thê tứ thiếp cũng không phải không được, nhưng trước tiên để ta chặt đứt cái chân thứ ba của ngươi đã!
“Cẩm Hoan là nữ nhi được Tịch gia Tứ Di Thái nâng niu trong lòng bàn tay, tuy nói không đến nỗi kém cỏi, nhưng rốt cuộc cũng không phải người hoàn chỉnh…”
Đường Hoan: …CDM! Lão đông tây này!
“Sau này sự nghiệp của ngươi càng làm càng lớn, tất nhiên phải có một nữ nhân có thể ra mặt, chứ chẳng lẽ lại dẫn theo một phu nhân què chân đi khắp nơi khoe khoang? Không phải sao?”
Ninh Viên đứng bên cạnh Đường Hoan, nghe đến đây thì sắc mặt liền sa sầm.
Nếu có thể làm người bình thường, ai lại muốn bị què chân?
Tịch Cẩm Hoan đi đứng khập khiễng thì đã sao? Ở những phương diện khác, cô đâu có thua kém ai!