Chương 464: Thiếu soái si tình (64)
Edit:bắpp_03
Nam nhân Hoắc Thành kia, căn bản không xứng với cô!
Hắn tự cho mình là thông minh, nhưng từ đầu đến cuối lại chẳng nhìn thấu thứ ẩn sau nụ cười của nữ nhân này.
“Dù sao cô với Hoắc Thành cũng chẳng có chút tình cảm nào, chi bằng…”
Ninh Viên nói được nửa câu thì bật cười ha hả, không ngừng được.
Hắn cảm thấy dạo gần đây mình đúng là quá si ngốc.
Lúc nào cũng nghĩ, nếu nói rõ với Hoắc Thành, thì sau khi Tịch Cẩm Hoan – một người què – mất đi trượng phu, sẽ phải làm sao để sống tiếp trong Đại Soái Phủ…
Hắn luôn theo bản năng mà nghĩ cô sẽ rất thê thảm! Nhưng xem ra, đúng là hắn đã quá ngốc rồi. Dù cho Hoắc Thành có sụp đổ, chẳng phải vẫn còn Tịch gia Tứ Di Thái đứng sau chống lưng cho cô sao?
Rốt cuộc hắn đang lo cái gì chứ!
…
Dạo gần đây, Hoắc Thành vẫn luôn bận rộn chuẩn bị cho tiệc đầy tuổi của cháu gái.
Vì vậy, ngay từ đầu hắn cũng không để ý, hình như đã lâu rồi không thấy Đường Hoan làm điểm tâm nữa.
Tuy rằng hương vị điểm tâm cô làm không có gì thay đổi, nhưng suốt một hai năm qua, gần như bữa cơm nào trên bàn cũng có vài món điểm tâm nhỏ, như thể đã thành thói quen.
Đột nhiên không còn nữa, lại khiến người ta cảm thấy có chút không quen.
“Thiếu Phu Nhân dạo này bận lắm sao?”
“Không đâu ạ, Thiếu Phu Nhân gần đây rất rảnh, thường xuyên ở cùng Ninh đại thiếu gia, trò chuyện chuyện trò.”
Cho nên, nếu ngài còn cứ vì nữ nhi nhà người ta mà bận trước bận sau, e rằng ngay cả phu nhân của mình cũng chẳng giữ nổi!
Thiếu Gia, nếu ngài thật sự thích trẻ con đến vậy, thì chi bằng cùng Thiếu Phu Nhân sinh một đứa đi! Đừng có làm như thể nữ nhi nhà người ta là con ruột của ngài vậy!
Hoắc Thành nhìn chằm chằm đĩa thức ăn trên bàn, khẽ nhíu mày.
Không bận?
“Có phải gần đây cô ấy lại mê mẩn thứ gì mới, nên không xuống bếp nữa?”
Gã sai vặt trong lòng sốt ruột đến muốn dậm chân, nhưng vì thân phận chủ tớ khác biệt, chỉ đành cẩn thận đáp: “Thiếu Phu Nhân mỗi ngày đều có xuống bếp ạ.”
Thiếu Gia, ngài chẳng phải chỉ muốn biết vì sao mấy ngày nay trên bàn không có điểm tâm do Thiếu Phu Nhân làm sao?
Ngay cả hạng người thô kệch như tiểu nhân cũng nhìn ra rồi!
Rõ ràng là Thiếu Phu Nhân đang giận!
Tình cảm ngài dành cho Đại Thiếu Phu Nhân, cô ấy đâu phải không biết.
Kết quả, tiệc đầy tuổi của chất nữ, ngài lại bận rộn chẳng khác gì cha đẻ!
Chẳng phải là cố tình khiến Thiếu Phu Nhân tức giận sao?
“Vậy tại sao lại không có…”
Hoắc Thành còn chưa nói hết câu, đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.
…
Đêm xuống.
Đường Hoan nhìn người không mời mà đến đang đứng trong phòng khách của mình, vẻ mặt đầy ngơ ngác.
Giữa đêm khuya thế này mà còn mò đến phòng cô, chẳng lẽ có quỷ nhập tràng?
Cô ôm chặt chăn, run lẩy bẩy!
Chẳng lẽ hắn mơ tưởng đến sắc đẹp của cô?
Muốn làm mấy chuyện không thể nói ra?
Hoắc Thành nhìn thấy cô mặc trung y, ngồi co ro trong chăn, cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Hắn vốn chỉ định đến tìm cô trò chuyện, ai ngờ nha hoàn lớn tiếng ngoài cửa lại nói tiểu thư nhà cô đã ngủ rồi!
Ban đầu hắn còn tưởng đó chỉ là cái cớ để Đường Hoan từ chối gặp mặt, nên mới nổi giận, quyết định tự mình đến xem.
Ai ngờ cô thật sự đã ngủ!
“Tịch Cẩm Hoan…” Hoắc Thành bước đến mép giường.
Đường Hoan lập tức tỏ vẻ cảnh giác.
Hoắc Thành nhìn mà buồn cười: “cô yên tâm, tôi không định làm gì cô cả. Làm gì mà trông như đang đề phòng cướp thế kia?”
“Tôi có thể yên tâm với anh, nhưng tôi lại không yên tâm với sắc đẹp của chính mình!” – Đường Hoan nghiêm túc đáp.
Hoắc Thành: “…”
Cô đúng là có bản lĩnh khiến người ta dở khóc dở cười bất cứ lúc nào.