Chương 466: Thiếu soái si tình (66)
Edit:bắpp_03
“Tịch Cẩm Hoan, chuyện trước kia tôi đã dần dần buông bỏ. Chúng ta hãy cho nhau một cơ hội, từ nay về sau sống thật tốt, sống cuộc đời của chính mình. Em thấy thế nào?”
Hoắc Thành nói với vẻ nghiêm túc hiếm thấy.
Đường Hoan chớp mắt mấy cái, rồi lại chớp thêm lần nữa.
“Tôi thấy... bây giờ hơi nóng.”
Chuyện bắt đầu lại từ đầu, thật sự không cần phải long trọng đến thế. Nếu đã muốn bắt đầu lại, thì cứ làm thôi, cần gì phải nghi thức rườm rà.
“Chờ sau khi tiệc mừng đầy tuổi lần này kết thúc, chúng ta sinh một đứa con của riêng mình, được không?”
Giọng Hoắc Thành trầm thấp, mang theo chút mơ hồ khó đoán.
Đường Hoan giật mình, “Nhưng tôi... tôi vẫn còn là một đứa trẻ mà!”
Cô không muốn có con, một chút cũng không muốn!
Trong nguyên tác, Tịch Cẩm Hoan chết rồi, mà cái chết ấy lại liên quan đến đứa bé trong bụng cô – một xác hai mạng!
Đường Hoan căn bản không dám đánh cược. Vận khí của cô vốn đã chẳng tốt, trời sinh số pháo hôi, nếu lỡ như dốc hết toàn lực mà vẫn không thể xoay chuyển cốt truyện…
Cô vốn dĩ đã không có người thân trên đời này.
Nếu đột nhiên có một đứa trẻ gọi cô là mẹ, cô nhất định sẽ tràn đầy mong đợi. Cuối cùng cũng có một người có thể cùng cô đối mặt với giông bão cuộc đời!
Cô có thể chịu đựng mọi chuyện khác, nhưng nếu trong lúc cô đang tràn đầy hy vọng, lại bị dội cho mấy gáo nước lạnh…
Thì cô không thể chịu nổi.
Nhất là khi cô đã đặt hết kỳ vọng vào đứa bé ấy, mà cuối cùng lại chẳng thể có duyên với nó!
Hoắc Thành: “……”
……
“Aida, tôi thấy thế giới này... thật khiến người ta đau lòng!”
Từ lúc Hoắc Thành cứ luôn miệng nói muốn cùng cô bắt đầu lại, sống một cuộc sống tốt đẹp, Đường Hoan liền cảm thấy phiền muộn, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
【 Nhiệm vụ đang tiến triển thuận lợi, cô buồn phiền cái gì chứ? 】
Nó mới là kẻ thật sự đáng thương đây này!
Chỉ vì cái tên ký chủ rác rưởi kia hôm đó uống say, vô thức lẩm bẩm hai chữ “Tiểu Ảnh”, khiến nó sợ đến mức mấy ngày nay đến dưa cũng nuốt không trôi!
“Tôi luôn có cảm giác mình chỉ là cái lốp xe dự phòng.”
【 Thôi đi, lần này cô có bỏ ra chút chân tình nào đâu, không tính là lốp xe dự phòng! 】
Ít ra thì lốp xe dự phòng cũng là thật lòng thật dạ, còn cô thì…
Đừng tưởng nó là hệ thống thì không nhìn ra. Ký chủ rác rưởi lần này từ đầu đã mang tâm tư riêng, tuy toàn tâm toàn ý giúp Hoắc Thành, nhưng cũng chỉ là “giúp” mà thôi.
Cô luôn giữ khoảng cách, đề phòng rất sâu!
Dốc hết sức đẩy Hoắc Thành lên đỉnh cao, nhưng chưa từng coi hắn là người mà mình thật sự yêu thương, sẵn sàng trả giá tất cả để giữ lấy, để trân trọng.
Tâm thái của cô từ đầu đến cuối đều hời hợt, không hề đồng cảm với hoàn cảnh của Hoắc Thành, cũng chẳng buồn tìm hiểu xem hắn thật sự cần gì.
Chỉ một mực đẩy hắn tiến về phía trước.
Còn bản thân cô, lại giống như một yêu nữ diễm lệ, đê tiện, rong chơi chốn nhân gian!
Nó quá hiểu Đường Hoan rồi. Cô không có bản lĩnh gì khác, chỉ giỏi nhìn mặt đoán ý, bắt thóp người khác, thủ đoạn uy hiếp thì đặc biệt cao tay!
Nếu cô thật sự nghiêm túc làm nhiệm vụ, thì Hoắc Thành sao có thể đến giờ vẫn chưa hạ quyết tâm?
“Tôi mẹ nó đâu phải luyện kiếm, biết rõ trong lòng hắn có người khác mà vẫn dốc lòng thật tình, cậu không sợ tôi bị ngược đến thảm hại à?”
Luyện kiếm?
Cái quỷ gì vậy?
Hệ thống ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu ra cô đang nói gì.
Ngay cả Đường Hoan cũng không thể phủ nhận, từ lúc tiếp nhận cốt truyện, cô đã…
Sinh ra tâm đề phòng rất nặng với Hoắc Thành!
Không vì lý do gì khác, chỉ bởi trong nguyên tác, đứa bé kia còn chưa kịp để mọi người biết đến thì đã…
Cô không muốn dốc lòng nâng đỡ Hoắc Thành, trao đi chân tình, dâng trọn nhiệt huyết, để rồi cuối cùng lại đi vào vết xe đổ của cốt truyện cũ!