Chương 463: Thiếu soái si tình (63)
Edit:bắpp_03
Đông qua xuân tới, hạ vừa sang đã đón thu về.
Bốn mùa xoay vần, chớp mắt đã đến ngày nữ nhi của Tịch Cẩm Nguyệt tròn một tuổi.
Dù sao cũng là trưởng tôn nữ của Hoắc Gia, tiệc mừng một tuổi đương nhiên phải tổ chức thật long trọng, thật rình rang.
Vì vậy, từ trước đó một tháng, mọi việc đã được chuẩn bị chu đáo.
Tuy Hoắc Thành luôn miệng nói muốn buông bỏ, nhưng với tiệc mừng một tuổi này, hắn lại bận rộn hơn bất kỳ ai, tận tâm tận lực lo liệu.
Lý do rất đơn giản: hiện tại trong Hoắc Gia, chỉ còn mỗi hắn là nam nhân trụ cột ở nhà, mọi việc lớn nhỏ đành phải do hắn gánh vác.
Suốt một năm qua, việc làm ăn của Hoắc Thành ngày càng thuận lợi. Gần như toàn bộ chi tiêu quân lương cho tiền tuyến đều do một tay hắn lo liệu.
Tuy hắn không trực tiếp ra trận cầm binh, nhưng trong Hoắc Gia Quân, ai ai cũng biết, sở dĩ họ được đãi ngộ tốt như vậy trong quân, chính là nhờ có vị tam thiếu gia Hoắc Gia âm thầm vận chuyển quân lương không ngơi nghỉ phía sau hậu phương.
Trong việc tiếp tế cho quân đội, Hoắc Thành xưa nay luôn hào phóng.
Cũng chính nhờ sự thẩm thấu âm thầm ấy, dù chưa từng xuất hiện nơi chiến trường, Hoắc Thành vẫn có được uy tín cực cao trong lòng binh sĩ.
“Chỉ là một bữa tiệc mừng một tuổi thôi mà, lại chẳng phải con gái ruột của hắn, thế mà cũng bận tâm đến vậy. Cô không ghen sao?”
Ninh Viên – cái tên tiểu tử này, rõ ràng sinh ra trong gia đình giàu có ở Lệ Thành, vậy mà suốt một năm qua vẫn cứ ở lì trong Đại Soái Phủ, cứ như thể không còn nhà để về.
Rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, hắn lại chạy sang chỗ Đường Hoan, mà đến rồi cũng chẳng giúp được gì, chỉ toàn buôn chuyện về Hoắc Thành, nói năng linh tinh.
Đáng nói là hắn còn nói năng quang minh chính đại, chẳng hề có chút chột dạ nào.
Đường Hoan nhún vai: “Ghen đến mức ấy, chẳng phải tự khiến mình chua chết sao?”
Cô còn có thể làm gì? Cô cũng đã tuyệt vọng lắm rồi!
Những gì có thể làm, cô đều đã làm. Những gì có thể cố gắng, cô cũng đã dốc hết sức.
Ngay từ đầu, để giúp Hoắc Thành mở đường làm ăn, cô không ngại tự mình bước ra, dù chân tật nguyền, cũng chẳng màng ánh mắt chỉ trỏ của đám hạ nhân trong phủ. Cô đi từng nhà cầu xin, chỉ mong người ta cho hắn một cơ hội.
Về sau, mỗi ngày đúng giờ làm điểm tâm cho hắn, pha trà cho hắn, thậm chí còn dùng chính đôi chân tật nguyền của mình để lấy lòng hắn, chỉ mong hắn đừng quá cố chấp với thế giới này.
Thế nhưng, trong lòng hắn vẫn luôn có một góc tối bị khóa chặt, không cho ai bước vào. Hắn vẫn giữ lại một phần không cam lòng dành cho Tịch Cẩm Nguyệt.
Cô còn có thể làm gì?
Điều cô sợ nhất chính là kiểu người như hắn.
Miệng thì nói tình thâm nghĩa trọng, nhưng trong xương cốt lại lạnh lùng bạc bẽo.
Ngươi vĩnh viễn không thể biết trong lòng hắn đang rối rắm điều gì, cũng chẳng thể đoán được đến khi nào hắn mới chịu bước ra khỏi cái vỏ cứng đầu kia.
Hắn đang từng chút từng chút quên đi Tịch Cẩm Nguyệt, nhưng mỗi khi có chuyện liên quan đến cô ta, hắn lại theo bản năng mà nhúng tay vào!
Nói thật, Đường Hoan cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Tịch Cẩm Hoan, thật ra trong lòng cô không vui, đúng không?” Ninh Viên bỗng nghiêm túc hỏi.
“cô đừng phủ nhận. Tôi nhìn ra được. Cô tuy ngoài miệng luôn nói không để tâm, không bận lòng, nhưng thật ra trong lòng cô chẳng hề vui vẻ. Chỉ là cô chưa từng để lộ ra ngoài, nên Hoắc Thành mới thật sự nghĩ cô là kẻ vô tâm vô phế.”
Có lúc, Ninh Viên cũng thấy xót xa thay cô.
Thật ra hắn nhìn ra được, cô vốn không phải người lạc quan như vẻ bề ngoài.
Cũng giống như hắn, bề ngoài có vẻ ăn chơi trác táng, nhưng thực chất trong lòng lại là kẻ bi quan đến tận xương tủy. Chính vì hiểu rõ hiện thực tàn khốc đến mức nào, nên mới luôn cười cợt cho qua, bởi vì hắn biết, dù có vùng vẫy thế nào, cũng chẳng thể thay đổi được gì.
Hắn nhìn ra được, cô vì Hoắc Thành mà gần như dốc cạn tâm can.