Chương 461: Thiếu soái si tình (61)
Edit:bắpp_03
“Ta không phụ ngươi, là ngươi phụ ta!”
Hoắc Thành vừa nghe câu ấy, tim bất giác khựng lại một nhịp.
Thế nhưng ngay sau đó, hắn lại nhanh chóng gạt đi, không để tâm.
Giữa hắn và cô vốn chẳng có tình cảm gì, nói gì đến chuyện phụ hay không phụ?
Chẳng qua cô vốn đã què một chân, lại suốt ngày học mấy khúc tiểu tình ca sướt mướt, đừng để đến mức biến thành một oán phụ thì càng phiền!
Về sau, mấy loại khúc nhạc như thế, tuyệt đối không thể để cô hát nữa.
Đường Hoan vẫn tiếp tục cất giọng, nhưng âm thanh ngày càng nhỏ dần.
Đến cuối cùng, gần như không thể nghe thấy.
“Tịch Cẩm Hoan…”
Hắn thử gọi một tiếng.
Không có hồi âm.
Hoắc Thành vừa thở phào nhẹ nhõm, người trên lưng lại bất ngờ cựa quậy.
Miệng nàng lẩm bẩm: “Tiểu Ảnh à…”
Sắc mặt Hoắc Thành lập tức trầm xuống.
Rác Rưởi Thống suýt nữa bị dọa tỉnh giữa đêm!
Duma!
Ký chủ rác rưởi của ta vừa nói gì vậy?
Cô vừa rồi gọi ai?
Hệ thống hoảng hốt.
Tiểu Ảnh?
Hoắc Thành nhíu mày, hạ giọng, mang theo vài phần dò xét từng bước: “Tiểu Ảnh là ai?”
“Không biết mà…” Đường Hoan vô thức lẩm bẩm đáp.
“Lời từ miệng cô nói ra, lại bảo là không biết?”
Hoắc Thành hỏi thêm một câu, Đường Hoan đã vung tay đập loạn lên mặt hắn một cái: “Tôi cũng không biết mà…”
Hệ thống âm thầm thở phào.
Xem ra, ký chủ rác rưởi này chỉ là vô thức gọi ra cái tên ấy, còn những chuyện khác thì hẳn là không nhớ gì.
Hoắc Thành cõng cô – một kẻ say rượu không yên phận – đi dọc theo con phố, mồ hôi thấm ướt cả lưng.
Phía trước, có một đôi vợ chồng ăn xin già nua đang chậm rãi bước đi.
Tóc họ đã bạc trắng, tuổi đã gần đất xa trời.
Lão ông chống gậy, tay còn lại nắm chặt tay lão bà, từng bước chậm rãi, như thể có thể đi mãi đến tận cùng thời gian.
Hoắc Thành liếc mắt nhìn qua, bỗng nhớ đến một câu thơ:
“Tóc trắng xóa, địa lão thiên hoang*.”
*“Ta chờ chàng, tóc trắng xóa… chỉ mong một ngày được bên nhau, địa lão thiên hoang cũng chẳng màng.”
Người hắn muốn cùng nắm tay đi đến địa lão thiên hoang, bên cạnh đã có người khác rồi – mà không phải hắn!
Cảm giác ấm áp sau lưng ấy…
Hoắc Thành chợt nhận ra, nếu cứ mãi như thế này cùng Tịch Cẩm Hoan – một nữ nhân thích làm loạn, nhưng lại có thể khiến cuộc sống nhàm chán của hắn xuất hiện chút niềm vui – thì cũng không phải chuyện gì quá khó chịu.
Ít nhất, so với những nữ nhân giả tạo ngoài kia, cô thú vị hơn nhiều.
…
Từ đêm hôm đó, sau khi bị Đường Hoan “ban cho” một ngụm rượu…
Không hiểu sao, dù công việc bận rộn đến đâu, Hoắc Thành vẫn đều đặn trở về ăn cơm mỗi ngày, như thể cố tình dành thời gian để ở bên Đường Hoan.
“Hắn chắc là sợ cô cõng hắn đi đội nón xanh!” Ninh Viên dứt khoát nói.
“cô nghĩ xem, Hoắc Thành là loại người tâm cao khí ngạo, chuyện làm ăn có hao tổn chút cũng chẳng sao, nhưng nếu bị nữ nhân cắm sừng, thì cả đời này hắn cũng không dám ngẩng đầu lên nữa!”
Ninh Viên phân tích rất chi tiết.
Nghe thì có vẻ như đang nói lý lẽ, nhưng thực chất từng câu từng chữ đều đang đào hố cho Hoắc Thành.
Thật ra, cũng là nam nhân, Ninh Viên sao lại không hiểu Hoắc Thành đang nghĩ gì?
Bề ngoài hắn là một công tử phong lưu, suốt ngày lượn lờ nơi xóm cô đầu, nhưng trong Ninh Gia có biết bao nhiêu nhi tử, vậy mà Ninh Đại Soái chỉ đưa một mình hắn ra nước ngoài du học.
Hắn sao có thể là một kẻ vô dụng?
Hiện tại, tâm tư của Hoắc Thành nhất định đang rối như tơ vò.
Nói đơn giản một chút, chính là: ăn trong chén, nhưng vẫn không cam lòng, còn muốn nhớ thương cả trong nồi.