Chương 460: Thiếu soái si tình (60)

Edit:bắpp_03

Tịch Cẩm Hoan, nữ nhân chết tiệt này, đúng là quá lợi hại!

Trong lòng Ninh Viên đầy không phục, dựa vào đâu mà Hoắc Thành lại được đãi ngộ cao hơn hắn nhiều đến thế?

Nhưng dù không cam lòng, hắn cũng chẳng thể làm gì khác, đành phải nuốt giận vào trong, miễn cưỡng chịu đựng ánh mắt lạnh nhạt của Hoắc Thành, phủi tay bỏ đi.

Hừ, hắn dù sao cũng là Đại thiếu gia họ Ninh, sao có thể ở lại đây chịu đựng cái loại tức giận này chứ!

“Tiểu ca ca, tới chơi nha…”

Trong đầu Hoắc Thành lúc này chỉ quanh quẩn mãi câu nói ấy, giọng điệu lả lơi của cô đầu xóm hoa kia, nữ nhân chết tiệt này rốt cuộc học ở đâu ra cái kiểu quyến rũ đó?

Cho đến tận bây giờ, mặt hắn vẫn còn nóng bừng, chỉ vì vừa rồi bị cô bất ngờ “chụt” một cái không kịp trở tay!

Gã sai vặt đã dắt xe ngựa tới.

Thế nhưng Đường Hoan lại ngang ngược không chịu lên xe, ôm chặt lấy càng xe không buông. Hoắc Thành vừa sơ ý một chút, cô đã từ trên càng xe trượt xuống, rồi ngồi bệt luôn xuống đất.

Sau đó, cô bắt đầu khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi tèm lem.

“Không ngồi xe! Không ngồi xe đâu…”

Hoắc Thành bị nàng làm cho phát bực, vừa mệt vừa tức: “Không ngồi xe thì cô định về nhà kiểu gì hả?”

Người đang ngồi dưới đất ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ nhìn hắn, rồi lập tức bắt đầu mắng xối xả ——

“Người ta rõ ràng là không muốn ngồi xe! Anh cứ ép tôi, anh bắt nạt người tôi! Đồ vương bát đản, kẻ phụ lòng, Trần Thế Mỹ thứ hai…”

“anh thấy tôi què chân liền bắt nạt tôi, loại người như anh nhất định sẽ bị thiên lôi đánh chết!”

Hoắc Thành: “…”

Nhìn cô mắng người một cách bài bản, đâu có giống kẻ say rượu chút nào!

Thần trí mơ hồ mà miệng lưỡi vẫn lanh lợi như thế, thật không hiểu cô làm cách nào.

Cô sống chết không chịu lên xe ngựa, Hoắc Thành cũng hết cách, đành phải ngồi xổm xuống trước mặt cô.

“Vậy rốt cuộc cô muốn thế nào?”

Đường Hoan cười hì hì đầy gian xảo, rồi nhanh như chớp, chẳng khác gì một tiểu nha đầu tinh quái, từ dưới đất bật dậy, bắt đầu bò lên lưng Hoắc Thành.

“Hắc hắc hắc, anh cõng tôi đi…”

Hoắc Thành: “…”

Mẹ nó, đây chắc chắn là giả què! Hắn còn chưa kịp phản ứng thì cô đã leo lên lưng hắn rồi!

May mà nơi này cách Đại Soái Phủ cũng không xa lắm, Hoắc Thành đành phải tạm thời cõng cô, tính chờ cô ngủ say rồi sẽ ném lên xe ngựa sau.

Nhưng hắn chỉ cảm thấy lưng mình như sắp bốc cháy!

Hai luồng mềm mại cứ cọ qua cọ lại trên lưng, như có một chiếc lông vũ đang gãi ngứa trong lòng, ngứa đến phát điên mà lại không thể gãi được!

Hoắc Thành hận không thể lập tức đè cô ra mà làm cho xong chuyện!

Hắn cõng cô đi trên con đường lát đá xanh, chỉ mong cô sớm ngủ thiếp đi.

Ai ngờ, cô lại ghé vào lưng hắn, bắt đầu cất giọng hát tiểu khúc.

Một khúc Đỗ Thập Nương, cô hát đến da diết thê lương, như khóc như than, khiến người nghe không khỏi cảm thấy bi ai thấm tận tâm can.

“Người tin lời gièm pha, tình nghĩa chẳng màng, ba ngàn lượng bạc dễ dàng bán ta! Ta uất ức bi phẫn, nghẹn ngào cất tiếng! Ai ngờ ngươi đoạn tuyệt tình nghĩa, chỉ nói khổ hải đã hết thân được tự do, nào ngờ vô hình sợi dây trói buộc chính mình!”

Hoắc Thành nghe nàng ê a hát, đầu đầy vạch đen.

Cảm tình là nàng thật sự coi hắn là Trần Thế Mỹ?

Không đúng, sao hắn cứ có cảm giác mình bị gán cho cái tội phụ lòng?

“Chỉ nói ngươi chân tình chân ý, là bậc quân tử, ai ngờ ta mù mắt tin nhầm người!

Giờ còn nói gì đến tình yêu, thề thốt gì nữa, phượng loan gì, vợ chồng gì!

Lý giáp ngươi ngàn quân nhẹ như cánh ve, vô tình vô nghĩa, đoạn tuyệt ân tình!

Hối hận! Hối hận! Sai rồi! Sai rồi! Ta không phụ ngươi, ngươi lại phụ ta!”

Ta không phụ ngươi, ngươi phụ ta!

( trên là lời bài hát á không biết đổi ngôi sao đành giữ nguyên vậy)

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play