Chương 459: Thiếu soái si tình (59)

Edit:bắpp_03

Sắc mặt Hoắc Thành lúc này vô cùng khó coi.

Ninh Viên xưa nay vốn là kẻ mềm nắn rắn buông, càng bị ép thì càng cố tình chống đối. Hắn cười khẩy, cố ý khiêu khích:  

“Hoắc Tam Thiếu, tôi hình như ngửi thấy mùi dấm chua đâu nha.”

Ánh mắt Hoắc Thành lạnh lẽo nhìn hắn chằm chằm.

“Tôi nghe nói, Hoắc Tam Thiếu vốn đã có người trong lòng rồi mà? Vậy lần này lại bày ra bộ dạng không vui như thế, là vì sao đây?”  

Ninh Viên không tin nổi một kẻ cao ngạo như Hoắc Thành lại cam tâm tình nguyện cưới một nữ nhân đi đứng không tiện như Đường Hoan.  

Hơn nữa, hắn ở Hoắc Gia cũng đã ăn nhờ ở đậu một thời gian, tự nhiên biết rõ trong lòng Hoắc Thành thực sự để tâm đến ai.

“Ninh đại thiếu gia , lệnh tôn chẳng lẽ chưa từng dạy cậu rằng nên tránh xa phụ nữ đã có chồng một chút sao?”

Hoắc Thành vừa nói vừa bước lên, nắm lấy cổ tay Đường Hoan, kéo cô ra xa khỏi Ninh Viên.

Ninh Viên như thể nghe được chuyện cười, nhướng mày nói:  

“Tránh xa phụ nữ có chồng? Hoắc Tam Thiếu, lời này anh nên tự soi lại mình trước đi!”

Về khoản đấu võ mồm, ngoài Đường Hoan ra thì Ninh Viên chưa từng thua ai!

“Hoắc Thành, anh vốn không thích Tịch Cẩm Hoan, chẳng qua là vì muốn mượn thế Tịch gia Tứ Di Thái mà trèo cao thôi. Vậy mà ngay cả  bạn bè  của cô ấy  anh cũng muốn quản? Anh không thấy mình quá giả tạo sao?”

Cũng chỉ có loại nữ nhân ngốc nghếch đến tận cùng như Tịch Cẩm Hoan mới thật lòng thật dạ giúp Hoắc Thành, không hề giữ lại chút gì, cũng chẳng toan tính chuyện nắm giữ nhược điểm của hắn trong tay.

Đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ để lại hậu chiêu. Có thể nâng ngươi lên thì cũng có thể kéo ngươi xuống!

“Tôi không thích cô ấy , thì có nghĩa là cậu  có thể ngang nhiên đội nón xanh lên đầu tôi sao?”

Hoắc Thành cười lạnh, giọng nói âm trầm đến đáng sợ.

“Ninh đại thiếu gia , thanh danh của cậu thế nào, trong lòng cậu tự biết rõ. Nếu tôi không đề phòng từ sớm, e rằng sau này người bị thiên hạ cười chê lại chính là tôi!”

“Thanh danh tôi thì sao? Cùng lắm là hay lui tới mấy xóm cô đầu, học đòi văn vẻ một chút, có gì to tát đâu?”  

Ninh Viên ra vẻ ăn chơi trác táng, bộ dạng chẳng thèm để tâm, “Chẳng qua là có người thích chị dâu, cuối cùng lại cưới em vợ của chị dâu thôi!”

“Này Hoắc Thành, nếu một ngày Tịch Cẩm Nguyệt thật sự có thể ở bên anh, anh sẽ không bắt Tịch Cẩm Hoan phải nhường lại vị trí cho cô ta  đấy chứ?”  

Ninh Viên cười cợt đầy khiêu khích, khiến người ta chỉ muốn lột da mặt hắn ra cho hả giận!

Ngay lúc hai nam nhân đang giằng co, khí thế bừng bừng như sắp động thủ đến nơi…

Thì Đường Hoan – người nãy giờ vẫn đứng yên lặng như đang suy ngẫm về nhân sinh – đột nhiên bật dậy như xác sống sống lại!

Miệng cô nồng nặc mùi rượu, lảo đảo nhào về phía Hoắc Thành.

“Hai chú ong nhỏ nha~ bay vào bụi hoa nha~ bay nha bay nha bay nha bay nha…”

Quỷ mới biết ma men này đang lảm nhảm cái gì!

Khóe miệng Ninh Viên giật giật, hắn bắt đầu mong chờ xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Chỉ nghĩ đến cảnh trên mặt Hoắc Thành cũng in dấu tay như hắn, trong lòng liền thấy hả hê vô cùng!

Ai ngờ, sau khi Đường Hoan lặp đi lặp lại mấy tiếng “bay nha”…

“Bốp!” – nàng bất ngờ nhào tới, “chụt” một cái ngay lên mặt Hoắc Thành!

Xong xuôi, nàng liền bật cười hì hì như kẻ ngốc.

Độ đáng khinh này, thật sự không nỡ nhìn thẳng!

“Hắc hắc hắc… Tiểu ca ca, tôi thấy anh… ừm, đẹp trai lắm đó, tới chơi nha~”

Ninh Viên che mặt, cảm thấy vận rủi của mình đã lên đến đỉnh điểm.

Mặt hắn đau đến mức tê dại!

Sao lại có thể đối xử khác biệt đến thế chứ?

Dựa vào cái gì mà cô “phi phi” rồi tát hắn một cái, còn với Hoắc Thành thì lại hôn một cái?

Ninh Viên cảm thấy vô cùng bất công!

“Tiểu ca ca…” – Đường Hoan đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng nâng cằm Hoắc Thành lên.

Ninh Viên chỉ thấy trước mắt hiện lên cảnh tượng quen thuộc ở xóm cô đầu…

Tám phần là say đến không biết trời trăng gì rồi!

 

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play