Chương 502: Thiếu Soái Si Tình (102)

“Meo...”

Ninh Viên nhìn quanh bốn phía vắng lặng, rồi cẩn thận cất tiếng kêu mèo.

Đường Hoan đảo tròng mắt, nghe âm thanh kia thì không khỏi nghi ngờ — tiếng mèo gì mà nghe chẳng giống mèo chút nào!

Nàng cảnh giác nhìn quanh một lượt, sau đó mới men theo hướng phát ra âm thanh mà đi tới.

Khi thấy là Ninh Viên, nàng lập tức mừng rỡ ra mặt.

Ninh Viên từng ở Hoắc Phủ một thời gian dài, không phải ở không. Gần như mọi ngóc ngách trong phủ, hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay. Muốn lặng lẽ trèo tường vào mà không kinh động đến ai, với hắn mà nói chẳng phải chuyện khó khăn gì.

“Ngươi sao giờ mới tới vậy!”

Thấy Đường Hoan cười tươi rói, Ninh Viên lại bất giác cảm thấy chột dạ.

Chẳng lẽ Hoắc Thành không nói gì với nàng về chuyện trước kia sao? Vì sao nàng lại trông như chẳng biết gì cả?

“Dù sao đây cũng là Vận Thành, muốn đưa em ra ngoài thì cũng phải chuẩn bị kỹ càng một chút chứ!”

Ninh Viên vừa nói vừa đưa tay nhéo cằm nàng.

Ban đầu hắn định đau lòng nói một câu: “em gầy đi rồi.”

Nhưng sau khi nhéo thử, lại phát hiện tiểu nha đầu này chẳng những không gầy mà còn tròn trịa hơn trước. Thế là hắn chỉ đành lặng lẽ thu tay về…

Nhưng hắn vừa rồi thật sự không nghĩ gì cả!

Không thể nghĩ! Càng nghĩ càng tức!

“Hoắc Thành hắn... có nói gì với em không?” Ninh Viên trong lòng thấp thỏm bất an.

Thật ra hắn muốn hỏi: Hoắc Thành có kể gì với nàng không? Nhưng đến cuối cùng, lời ra đến miệng lại nuốt ngược trở vào.

Nhìn bộ dạng nàng như chẳng biết gì, thôi thì đừng nhắc tới làm gì, kẻo lại khiến nàng nghi ngờ!

Đường Hoan dường như không nghe thấy câu hắn định nói mà lại thôi, chỉ hớn hở hỏi:

“Đi mau, ngươi định khi nào cứu ta ra ngoài đây?”

“Ta nói cho ngươi biết, vì chờ ngươi tới cứu, ta đã phải giấu tài ở đây, ăn đến nỗi tròn vo một vòng rồi! Chỉ sợ đến lúc ngươi tới, ta mà yếu ớt không còn sức thì lại kéo chân sau!”

Ninh Viên: “...”

Đừng có lấy cớ ăn béo vì ta!

Rõ ràng em chính là một con bạch nhãn lang không có lương tâm!

Ninh Viên cúi người, ghé sát tai Đường Hoan thì thầm vài câu, nói sơ qua kế hoạch của mình.

Sau đó vội vã nói: “Ta không thể ở đây lâu, phải đi trước. Em cứ làm theo kế hoạch, đến lúc đó chúng ta cùng nhau rời khỏi Vận Thành!”

Hoắc Thành à…

Cho dù hắn có nhân lúc ta không để ý mà đưa người về phủ, thì đã sao?

Hoan Hoan căn bản chẳng nhớ gì cả!

Hắn không tin trong khoảng thời gian này, Hoắc Thành – tên nam nhân kia – không tìm mọi cách để giúp Hoan Hoan khôi phục ký ức. Nhưng xét cho cùng, cũng chỉ là công cốc mà thôi!

Đến cuối cùng, người ở bên nàng vẫn sẽ là hắn – Ninh Viên!

“Đại huynh đệ…”

Đường Hoan cười tủm tỉm, nụ cười rạng rỡ đến mức suýt nữa làm Hoắc Thành hoa mắt.

Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, thấy bộ dạng cười nịnh nọt kia thì biết ngay nàng chắc chắn có chuyện muốn nhờ, hoặc là có điều gì muốn nói.

Đây chính là một tiểu hồ ly không có lợi thì không dậy sớm. Một khi có mục đích, nàng sẽ biểu hiện rõ ràng đến không thể rõ hơn, luôn mang bộ mặt lấy lòng người khác.

Còn nếu không có mục đích gì…

Thì nàng chẳng những không nịnh nọt, mà còn có thể khiến người ta tức chết trong một nốt nhạc!

“Có chuyện gì thì nói thẳng.” Hoắc Thành bất đắc dĩ nhưng vẫn cưng chiều nói.

“Ta muốn ra phủ.” Đường Hoan cười hì hì.

Hoắc Thành lập tức từ chối thẳng thừng: “Không được.”

Đường Hoan mở to đôi mắt long lanh nhìn hắn, rồi bất ngờ rơi nước mắt, khiến hắn trở tay không kịp.

“Ngươi luôn miệng nói thích ta, nói ngươi là người đối xử tốt với ta nhất trên đời này, vậy mà ta chỉ muốn ra phủ một chút, ngươi cũng không cho!”

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play