Chương 503: Thiếu Soái Si Tình (103)

Edit:bắpp_03

“Ngươi đúng là đồ biến thái! Giam cầm tự do của ta, hủy hoại cả thanh xuân của ta! Bây giờ đến cả chuyện ta muốn ra ngoài ăn một bữa cũng không cho phép!”

Hoắc Thành nhìn nữ nhân trước mặt đang khóc lóc om sòm, giọng vang như chuông, không khỏi giật giật thái dương, gân xanh nổi lên.

Có vài nữ nhân khi khóc thì như hoa lê dính mưa, khiến người ta nhìn mà xót xa.

Nhưng cũng có kiểu nữ nhân, vừa khóc lên…

Thật sự khiến người ta không nhịn được, chỉ muốn bật cười!

Ngay lúc Đường Hoan chuẩn bị tiếp tục khóc lóc ăn vạ, Hoắc Thành đưa tay xoa đầu nàng.

“Được rồi, đừng giả vờ nữa, ta đồng ý với em.”

Đường Hoan: “……”

WTF!

Rõ ràng ta khóc chân thành như vậy, chỗ nào là giả?

Quả nhiên tên biến thái này, chẳng có chút thương hương tiếc ngọc nào!

Nhưng dù trong lòng có tức giận mắng chửi thế nào, mục đích đã đạt được thì Đường Hoan vẫn thấy rất vui.

Sau khi Hoắc Thành rời đi, nàng lập tức ngân nga hát khúc nhỏ, tâm trạng phơi phới.

Tựa như tự do đã ở ngay trước mắt!

……

Hoắc Thành quả nhiên là người nói được làm được.

Chỉ hai ba ngày sau, hắn thật sự đưa Đường Hoan ra khỏi phủ.

Hơn nữa còn có thể thấy rõ, hắn đã chuẩn bị rất kỹ càng từ trước.

Hắn cố ý tìm hiểu đoạn đường phồn hoa nhất ở Vận Thành, nơi nổi tiếng với các món ăn vặt đặc sắc, rồi chọn buổi tối để đưa nàng đến đó.

Không chỉ vậy, hai bên đường còn được giăng đèn kết hoa rực rỡ, chỉ cần liếc mắt một cái đã có cảm giác như đang bước vào chốn phồn hoa nhân gian.

“Thích không?”

Hoắc Thành đã tốn không ít công sức để chuẩn bị mọi thứ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này. Tuy có phần vất vả, nhưng chỉ cần nàng thích, dù có phải làm gì đi nữa, hắn cũng cam tâm tình nguyện!

Chỉ là trong lòng Đường Hoan đang nghĩ đến chuyện khác, nên có phần thất thần.

Nàng gật đầu lấy lệ: “Thích, rất thích!”

Thực ra, ánh mắt nàng đang đảo quanh, muốn xem thử có thể nhìn thấy Ninh Viên hay không!

Hoắc Thành chậm rãi xoay chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón cái, hàng mi dài khẽ rũ xuống, che đi ánh sáng trong đáy mắt. Không ai biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì…

Ngay lúc Hoắc Thành đang đẩy xe lăn chậm rãi tiến về phía trước, không biết từ khi nào, người trên đường bỗng dưng đông lên một cách kỳ lạ.

Ban đầu chỉ là hơi chen chúc, nhưng sau đó lại có cảm giác như bị ép đến mức không còn chỗ đứng.

Hơn nữa, những người đó dường như cố tình chen lấn một cách ác ý.

Hoắc Thành lập tức siết chặt tay vịn xe lăn, nhưng giữa dòng người hỗn loạn, không biết kẻ nào đã dùng kim đâm mạnh vào mu bàn tay hắn…

Hoắc Thành khẽ buông tay.

Chỉ trong chớp mắt, xe lăn đã tuột khỏi tay hắn!

Những người kia như đã có chuẩn bị từ trước, lập tức vây quanh hắn, không để hắn kịp phản ứng, người ngồi trên xe lăn – cả người lẫn xe – đã biến mất không thấy tăm hơi!

Hoắc Thành siết chặt nắm đấm.

Sau đó, hắn khẽ cười, nụ cười đầy vẻ tự giễu.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán của hắn.

Từ sáng sớm, hắn đã cảm thấy có điều bất thường.

Chỉ là con người luôn ôm một tia hy vọng, mong rằng mọi chuyện không tệ như mình nghĩ…

Đáng tiếc thay, cuối cùng vẫn khiến hắn thất vọng!

Ninh Viên, quả nhiên là ngươi đứng sau giở trò!

Nếu lần này chính ngươi tự đưa mình vào bẫy, vậy thì hãy chuẩn bị để bỏ mạng ở Vận Thành đi! Đừng trách ta ra tay tàn nhẫn, chỉ có thể trách ngươi tự tìm đường chết!

Ánh mắt Hoắc Thành tối sầm, sát khí bừng bừng.

Sau đó, hắn quay sang cấp dưới đã âm thầm theo sát từ sáng sớm, lạnh giọng ra lệnh:

“Truyền lệnh xuống, lập tức giới nghiêm toàn thành! Tất cả cổng thành đều phải kiểm tra nghiêm ngặt, nếu phát hiện sơ hở, xử lý không nương tay!”

“Thêm nữa, từ giờ trở đi, từng nhà đều phải cử người lục soát!”

“Rõ! Thiếu Gia!”

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play