Chương 501: Thiếu soái si tình (101)

Edit: bắpp_03

Hoắc Thành gần như đã rơi vào tuyệt vọng.

Hắn khát khao đến điên cuồng muốn Đường Hoan khôi phục ký ức, thế nhưng nàng lại cứ giữ bộ dạng cười cợt, chẳng hề để tâm.

Ban đầu, nàng còn tuyệt thực để phản kháng.

Nhưng đến giờ, nàng lại như một kẻ ngoài cuộc, cười hì hì nhìn hắn như đang xem một vai hề nhảy nhót, khiến hắn trong cơn tuyệt vọng cũng phải thử mọi cách, không màng thể diện.

Khi ngươi một lòng một dạ muốn làm điều gì đó, mà người ngươi để tâm nhất lại coi đó như trò cười để đối đãi…

Thì với bất kỳ ai, đó cũng là một đòn chí mạng!

“Đại huynh đệ à, thiên ha nơi nào không có cỏ thơm, ngươi nói có đúng không?” 

Đường Hoan ra sức khuyên nhủ, giọng điệu đầy vẻ chân thành.

“Đừng đơn phương yêu một đóa hoa đã có chủ nữa!”

“Tuy ta rất xuất sắc, nhưng ta đã là hoa có chủ rồi. Ngươi cần gì phải tự lừa mình dối người như vậy? Chỉ cần mở lòng ra, ngươi sẽ thấy nhân sinh vẫn còn rất tươi đẹp!”

Dù cho nhân sinh của ngươi có vặn vẹo đến đâu đi nữa…

Nhưng chỉ cần ngươi chịu buông tha ta, mở lòng ra, thì cuộc sống của ta sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều!

Hiện tại, Đường Hoan cũng chẳng còn muốn giả vờ tuyệt thực nữa. Nàng đang chờ Ninh Viên đến cứu!

Nàng không muốn đến lúc Ninh Viên tìm được mình thì đã muộn, bản thân lại chết vì đói khát, thật quá oan uổng!

Hai người…

Một người xem đối phương như cọng rơm cứu mạng, còn người kia lại coi tất cả những gì đối phương làm chỉ là trò tiêu khiển sau bữa trà chiều.

Thật không công bằng.

Mà cũng thật khiến người ta chua xót.

Mỗi lần Hoắc Thành nhìn thấy nàng cười tươi rói khuyên hắn buông tay, trong lòng hắn như có máu tươi trào ra, đau đến mức gần như không thở nổi, nhưng vẫn phải gắng gượng chịu đựng.

Nàng hoàn toàn không biết, nàng đối với hắn có ý nghĩa lớn đến nhường nào!

Hắn đã sống trong dày vò suốt bốn năm, giờ bảo hắn buông tay, sao hắn có thể làm được?

Nàng luôn tỏ ra như một kẻ ngoài cuộc!

Đến mức hắn thậm chí không kiềm được mà nảy sinh ý nghĩ muốnquỳ xuống, cầu xin nàng đừng đối xử với hắn như vậy nữa!

Khi Ninh Viên biết Đường Hoan mất tích, cả người hắn không kìm được mà run rẩy.

Thật ra, trong lòng hắn vẫn luôn có một khúc mắc. Hắn biết rõ, Đường Hoan là do hắn "trộm" về.

Chỉ là vì suốt bốn năm qua không ai phát hiện, nên hắn mới sinh ra ảo giác rằng nàng thật sự thuộc về hắn.

Nhưng giờ đây, giấc mộng đẹp ấy đã bị đánh tan!

Hắn thậm chí không cần suy nghĩ nhiều.

Phản ứng đầu tiên chính là: Nhất định là Hoắc Thành!

Ngoài Hoắc Thành ra, không ai có thể lặng lẽ bắt nàng đi khỏi phủ Đại Soái!

Ban đầu, Ninh Viên định lập tức tìm Hoắc Thành, rồi đoạt người về. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn phải cưỡng ép bản thân đè nén ý định đó.

Bởi vì Hoắc Thành bây giờ so với bốn năm trước, càng thêm xảo quyệt và hiểm độc!

Năm xưa, hắn có thể tính kế được Hoắc Thành là nhờ có Tịch Cẩm Nguyệt làm con bài uy hiếp.

Nhưng giờ đây, thời thế đã thay đổi!

Tịch Cẩm Nguyệt sớm đã không còn là mối đe dọa với Hoắc Thành.

Ngược lại, Đường Hoan giờ lại trở thành điểm yếu chí mạng của Ninh Viên.

Vì vậy, hắn tuyệt đối không thể hành động lỗ mãng. Nếu không, e rằng hắn sẽ chẳng thể đoạt lại nàng!

Chờ đến khi mọi việc ở tiền tuyến đã được sắp xếp ổn thỏa, Ninh Viên mới âm thầm bố trí một chút, rồi lập tức lên đường đến Vận Thành…

Khi hắn trèo lên tường rào, nhìn thấy nữ nhân vô tâm kia đang ăn uống vui vẻ hơn bất kỳ ai, gân xanh trên trán hắn không khỏi giật giật!

Quả nhiên là đồ không có lương tâm!

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play