Chương 500: Thiếu soái si tình (100)
Edit:bắpp_03
Tịch Cẩm Nguyệt trong lòng run sợ.
Khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp quen thuộc kia, nỗi sợ trong lòng cô ta càng dâng lên mãnh liệt.
Cô ta và Hoắc Phong vẫn luôn bị giam lỏng trong viện của mình, không có sự cho phép của Hoắc Thành thì tuyệt đối không được bước ra khỏi sân nửa bước.
Thực ra, cô ta cũng chẳng dám ra ngoài. Cô ta sợ, nếu chẳng may vô tình chạm mặt Hoắc Thành, hắn sẽ nổi giận mà giết cô ta ngay tại chỗ!
Vì vậy, Tịch Cẩm Nguyệt hoàn toàn không hay biết chuyện Đường Hoan đã trở về Đại Soái Phủ.
“Cẩm… Cẩm Hoan…” – Tịch Cẩm Nguyệt lắp bắp gọi.
Đường Hoan khẽ nhíu mày.
Trong ký ức được thôi miên sư khơi lại, tất cả mọi thứ nàng nhớ đều xoay quanh Ninh Viên – từ chuyện hai người yêu nhau ra sao, đến việc vì sao không thể ở bên nhau. Còn những ký ức khác thì lại mơ hồ, rời rạc, chỉ biết nàng đại khái là một…
Đứa trẻ mồ côi?
Không ngờ trong Hoắc Phủ lại có người quen biết nàng thật.
Hoắc Thành, Ninh Viên…
Rốt cuộc, ai mới là thật?
Hoắc Thành chẳng buồn để Tịch Cẩm Nguyệt và Đường Hoan chào hỏi, chỉ lạnh lùng ra lệnh với Tịch Cẩm Nguyệt: “cô, xuống hồ đi.”
Nếu mối liên hệ giữa hắn và Đường Hoan bắt đầu từ lần rơi xuống hồ băng năm đó, vậy thì hãy để mọi thứ bắt đầu lại từ khoảnh khắc ấy.
Tịch Cẩm Nguyệt nghe xong, lập tức sững người.
Không thể tin nổi: “A Thành…”
Hoắc Thành cau mày, giọng đầy chán ghét: “Đừng gọi tôi là A Thành!”
Khi ân tình cứu mạng năm xưa đã bị thời gian xóa nhòa, thì trên người Tịch Cẩm Nguyệt chẳng còn điều gì khiến hắn phải để tâm nữa. Phải nói rằng, con người vốn bạc tình là thế, nhất là khi phát hiện bản thân bị lừa dối suốt bao năm, thì lại càng chẳng còn chút cảm tình nào để nói đến.
“Xuống hồ đi, ta không muốn phải nhắc lại lần thứ ba!”
Thấy Hoắc Thành không để lại chút đường lui nào, Tịch Cẩm Nguyệt còn biết làm gì khác?
Chỉ đành mắt đỏ hoe, đứng run rẩy bên bờ hồ, rón rén đưa chân xuống nước, rồi lại vội vàng rụt về…
Dù chỉ là làm ướt đôi giày thêu, nàng cũng đã cảm nhận được cái lạnh thấu xương của hồ nước.
“Ta sợ!” – Cuối cùng, Tịch Cẩm Nguyệt không nhịn được nữa, bật khóc nức nở.
Nước hồ lạnh quá!
Chỉ đứng ở mép nước cạn thôi mà nàng cũng sợ đến mức không dám bước tiếp.
Nàng không phải Cẩm Hoan – người có Tứ Di Thái chống lưng, luôn mạnh mẽ, không biết sợ là gì!
Tịch Cẩm Nguyệt cứ lùi tới lùi lui, không dám tiến thêm bước nào.
Hoắc Thành đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.
“Đưa Đại Thiếu Phu Nhân xuống!” – Hắn vung tay ra lệnh, lập tức có gã sai vặt từ phía sau bước tới.
CMN!
Thô bạo đến vậy sao?
Cầm thú!
Dám đối xử với nữ nhân như thế này!
Trong lòng Đường Hoan lúc này như có hàng vạn làn đạn bắn ra, nhưng ngoài mặt thì vẫn bình thản, lặng lẽ lấy từ túi nhỏ bên trái xe lăn ra một nắm đậu phộng, vừa bóc vỏ vừa chăm chú theo dõi.
Gì cơ? Ngươi hỏi vì sao nàng không ngăn cản?
Nói nhảm! Bản thân nàng hiện tại còn đang nằm trong tay kẻ biến thái, sống chết chưa rõ, sao dám lo chuyện bao đồng?
Hơn nữa, thích hóng chuyện thì đã sao? Nàng vốn chẳng ưa nổi cái món canh suông nhạt nhẽo như Tiểu Bạch này, có ý kiến gì không?
Gã sai vặt cũng chỉ đẩy Tịch Cẩm Nguyệt đến mép hồ nước cạn, vậy mà cô ta đã khóc như hoa lê dính mưa, trông thật sự thê thảm không nỡ nhìn.
Hoắc Thành lặng lẽ nhìn cô ta.
Hắn không hiểu, vì sao trước kia lại chưa từng nghi ngờ?
Thế mà lại thật sự tin cô ta là người đã cứu mình?
Rõ ràng cô ta yếu đuối đến mức một cơn gió cũng có thể thổi bay, như một đóa hoa mỏng manh không chịu nổi mưa gió.
Ánh mắt Hoắc Thành chuyển sang Đường Hoan, trong đó mang theo một tia mong đợi…
Liệu cô có thể nhớ lại điều gì không?
Chỉ tiếc, Hoắc Thành cuối cùng vẫn phải thất vọng.
Đường Hoan hứng thú bóc xong một nắm đậu phộng, còn có vẻ muốn bóc thêm nữa.
Hoàn toàn không có chút biểu hiện nào cho thấy cô nhớ ra điều gì.