Chương 499: Thiếu soái si tình (99)
Edit:bắpp_03
“Ngươi đẩy ta ra bờ hồ làm gì?”
Đường Hoan lập tức cảnh giác, ánh mắt đầy nghi ngờ.
Chẳng lẽ là yêu không được, rồi hóa giận thành hờn, định thừa cơ đẩy nàng xuống hồ cho hả giận?
Quả nhiên là đồ biến thái!
Nàng bắt đầu hối hận vì dung mạo của mình quá mức xinh đẹp, để rồi rước lấy một kẻ điên như vậy!
“Chúng ta lần đầu gặp nhau, hình như cũng chính là ở bên hồ.”
Hoắc Thành chậm rãi nói, giọng điệu như đang chìm trong hồi ức xa xưa.
Chỉ là, khi ấy hắn hoàn toàn không biết. Đến lúc nhận ra thì đã quá muộn.
Là hắn bị che mắt, là hắn có mắt không tròng!
Nếu không, sao có thể tin tưởng Tịch Cẩm Nguyệt suốt bao nhiêu năm như vậy?
Rõ ràng cô ta yếu đuối, tính tình lại nhu nhược, hoàn toàn không giống một nữ tử có thể nhảy xuống hồ băng giữa mùa đông để cứu người!
Vậy mà hắn lại mù quáng tin tưởng, sai lầm kéo dài suốt bao năm!
"Năm đó, chúng ta còn nhỏ. Ta và một người khác vô tình rơi xuống hồ băng..." – Hoắc Thành chậm rãi kể, ánh mắt xa xăm – “Em đã nhảy xuống, kéo bọn ta lên khỏi mặt nước.”
Đường Hoan sững sờ.
Nghe cứ như thật vậy!
Nàng mà lại có gan nhảy xuống hồ giữa mùa đông sao?
Phải chân thành đến mức nào, mới khiến nàng làm ra hành động ngu ngốc không màng tính mạng như thế?
Dù có muốn cứu người, cũng nên cứu người bình thường, chứ không phải loại biến thái như hắn chứ!
“Ha ha... ha ha...”
Đường Hoan cười khô khốc: “Chuyện cũ thì để nó qua đi. Ta xưa nay làm ơn không mong báo đáp...”
Đại ca, ngươi quên đi cho ta nhờ!
Coi như ta từng cứu ngươi – cái con heo to xác này – thì cũng đừng kéo ta vào nữa!
Nhìn cái bộ dạng quỷ súc của ngươi, ta thấy rợn cả người!
Hoắc Thành dịu dàng nhìn nàng, ánh mắt vừa sủng nịch vừa trách móc: “em lúc nào cũng như vậy, làm ơn không cầu báo. Em dùng chính đôi chân mình để đổi lấy ân tình cứu mạng, sao có thể dễ dàng quên được?”
Dù nàng có thể quên, hắn cũng không dám quên…
Từ nhỏ đến lớn, ngay cả mẫu thân yếu đuối, luôn nhẫn nhịn của hắn, cũng chưa từng vì hắn mà liều mạng một lần.
Hắn sao có thể quên được?
Đường Hoan suýt nữa cảm động đến rơi nước mắt.
"A Thành..." – Một giọng nói rụt rè vang lên từ phía sau.
Tịch Cẩm Nguyệt giờ phút này đã bắt đầu sợ Hoắc Thành.
Cô ta vốn là tiểu thư khuê các của Tịch Gia – một gia tộc giàu có, từ nhỏ sống trong nhung lụa, chưa từng thấy qua bộ dạng âm trầm, lạnh lẽo như băng của Hoắc Thành – một người hoàn toàn không còn chút nhân tình thế thái nào!
Từ Phong Ca sau khi được cứu về bốn năm trước, đã trở thành một phế nhân, bị thương nặng trong vụ bắt cóc.
Còn Hoắc Thành, nhờ vào thủ đoạn của mình, đã trở thành người nắm quyền thực sự của Hoắc Gia.
Ngay cả Hoắc Đại Soái cũng phải nể mặt nhi tử này vài phần.
Toàn bộ mấy người con khác trong Hoắc Gia, đều sống dưới cái bóng của Hoắc Thành.
Không biết là ai giẫm lên vết xe đổ của ai.
Mấy năm nay, tuy Hoắc Thành không làm gì cô ta, nhưng lại giam lỏng cô ta và Hoắc Phong chẳng khác nào nuôi nhốt.
Cuộc sống phụ thuộc như vậy khiến Tịch Cẩm Nguyệt – vốn luôn tao nhã, điềm đạm – dần trở nên dè dặt, sợ hãi, như biến thành một người khác.
Đường Hoan nghe tiếng, quay đầu nhìn lại…
Hừ, một bát canh nhạt nhẽo, sao có thể so với bản cô nương – một tiểu tiên nữ yêu diễm rực rỡ?
Không đáng để để tâm!
Tự luyến Hoan Tâm hừ lạnh, trực tiếp xem nhẹ Tịch Cẩm Nguyệt.
Ngược lại, Tịch Cẩm Nguyệt khi nhìn thấy nàng thì kinh hãi đến mức không thể tin nổi, hét lên một tiếng thất thanh:
“A ——”
Đường Hoan cau mày, khó chịu: “...”
Ngươi mẹ nó đâu phải thấy quỷ, hét cái gì mà hét?
Nhưng nàng không ngờ, trong mắt Tịch Cẩm Nguyệt, nàng chẳng khác nào một con quỷ thật sự!