Chương 458: Thiếu soái si tình (58)
Edit:bắpp_03
Tửu lượng của Đường Hoan thật sự không ra gì.
Ninh Viên đến tối nay mới phát hiện ra điều đó, mà lại là sau khi ăn uống no nê mới biết!
Hai người vừa uống rượu, vừa bắt đầu tranh nhau khoe chiêu.
Đường Hoan vì thấy rượu trái cây có mùi vị không tệ nên uống khá nhiều. Có điều, rượu trái cây tuy không nặng mùi, nhưng lại ngấm rất chậm!
Hơn nữa, loại rượu này lại có tác dụng kéo dài, đến khi mọi người kịp nhận ra thì đã giống như Đường Hoan lúc này — mắt lờ đờ, đầu óc mơ màng, chẳng phân nổi đông tây nam bắc.
Ấy vậy mà cô vẫn còn làm ra vẻ tỉnh táo!
Lúc này, vũ hội đang vào thời điểm náo nhiệt nhất, nên chẳng ai để ý đến bên này.
“Hai con ong mật nhỏ nha, bay vào bụi hoa nha, bay nha bay nha bay nha bay nha…”
Đường Hoan vung vẩy hai tay, làm bộ như mình là một con ong mật.
Ngay lúc Ninh Viên còn chưa kịp phản ứng, cô đã vung tay tát thẳng vào mặt hắn.
Ninh Viên bị cái tát bất ngờ đánh cho ngẩn người.
“Bốp bốp” ——
Đường Hoan cười tủm tỉm nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc.
Nếu không phải ánh mắt mơ màng, e là thật sự có thể lừa được người khác, khiến người ta tưởng cô vẫn còn tỉnh táo.
Ngón tay Ninh Viên khẽ run:…
Từ nhỏ đến lớn, ngay cả phụ thân nổi tiếng nghiêm khắc của hắn cũng chưa từng đánh hắn một cái tát!
“Hì hì…” Đường Hoan nhếch môi cười với hắn.
Không được, không thể nổi giận!
Không thể chấp nhặt với nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân đang say rượu!
Từ xa, Hoắc Thành nhìn thấy Ninh Viên bất ngờ bị ăn một cái tát, lập tức nhíu mày.
Khoảng cách quá xa, hắn không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng có thể khiến một nữ nhân tức giận đến mức ra tay tát người…
Tóm lại, chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp!
Nghĩ đến cái danh hoa hoa công tử của Ninh Viên, lại hay trêu hoa ghẹo nguyệt, Hoắc Thành lập tức đứng dậy, nói một tiếng xin lỗi rồi vội vã bước nhanh về phía Đường Hoan.
Nếu Ninh Viên dám ỷ vào việc mình là bạn thân của Hoắc Phong mà định đội nón xanh lên đầu hắn, thì hắn sẽ cho hắn biết thế nào là giới hạn!
Đáng thương cho Ninh đại thiếu, không chỉ bị ăn một cái tát bất ngờ, mà còn vô duyên vô cớ bị gán cho cái tội trêu ghẹo phụ nữ đã có chồng !
Lo sợ Đường Hoan sẽ còn làm ra chuyện gì kinh thiên động địa nữa, Ninh Viên vội vàng đỡ cô rời khỏi vũ hội bằng cửa sau, trước khi Hoắc Thành kịp chạy tới.
Hắn cũng là người sĩ diện!
Nếu để nhiều người nhìn thấy cảnh hắn bị một nữ nhân tát cho một cái, thì còn mặt mũi nào mà sống?
Còn thể thống gì nữa?!
Ninh Viên cực kỳ vất vả dìu Đường Hoan, nhưng cô lại chẳng chịu yên lấy một chút.
Lúc thì nghiêng đông, lúc thì ngả tây, cứ nhất quyết vùng khỏi tay hắn. Sau đó, cô cười tươi rói nhìn hắn, chỉ tay nói:
“Tiểu ca ca, tôi thấy anh…”
Sau khi uống rượu, hai má cô ửng hồng, nụ cười lại ngọt ngào, khiến dung mạo vốn đã diễm lệ càng thêm phần quyến rũ. Vừa mở miệng, đã giống như một nữ lưu manh đang trêu ghẹo người ta.
Cô thấy tôi thế nào?
Ninh Viên còn đang chờ câu tiếp theo.
Đường Hoan nói được nửa câu, đột nhiên “oa” một tiếng, nôn thốc nôn tháo.
Ninh Viên tức đến mức tay run lên.
Cô thấy tôi… là để nôn à?!
“Tịch Cẩm Hoan, cô đúng là…” Ninh Viên tức đến muốn hộc máu, nhưng lại không thể thật sự nổi giận với một con ma men.
Chỉ đành chấp nhận số phận, ủ rũ lẩm bẩm: “Tôi mẹ nó sao lại quen biết một người chẳng theo lẽ thường như cô chứ!”
Lầu bầu xong, hắn lại định đưa tay đỡ nàng.
Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng của Hoắc Thành vang lên sau lưng: “Phu nhân họ Hoắc, không cần làm phiền Đại thiếu gia nhà họ Ninh.”
Ninh Viên giật mình, đột nhiên có cảm giác như mình vừa bị bắt gian tại trận vậy!