Chương 494: Thiếu soái si tình (94)
Edit:bắpp_03
Nghe thấy có tiếng nói vang lên ngay trên đỉnh đầu mình, Đường Hoan lập tức ngẩng đầu nhìn lên. 

Nàng liền cảnh giác ôm chặt bộ trang sức đậu đỏ trong ngực, ánh mắt đề phòng: “Bộ này ta đã chọn rồi, không nhường cho ngươi đâu!” 

Dáng vẻ ấy, chẳng khác nào thỏ con đang bảo vệ thức ăn. 

Người trước mặt vừa nhìn đã khiến người ta thấy chán ghét, nên nàng tuyệt đối không thể nhường! 

Đường Hoan thấy Hoắc Thành cứ trừng trừng nhìn mình không chớp mắt, trong lòng càng thêm khó chịu. 

Tên này chẳng lẽ đầu óc có vấn đề? 

Miệng thì cứ nói mua đồ tặng cho thê tử, vậy mà lại nhìn nàng chằm chằm như muốn nuốt sống! 

Chậc chậc chậc! 

Đúng là lòng người khó dò, thế đạo đảo điên, luân thường đảo lộn! 

Thật muốn móc mắt ngươi ra xem thử! 

Đường Hoan âm thầm rủa trong lòng. 

Tuy nhiên, nàng cũng không dám nói ra miệng. Dù sao thì kẻ điên giết người cũng chẳng cần lý do, nghĩ vậy nàng lại thấy hơi sợ. 

Nàng... không quen biết hắn? 

Dường như nàng hoàn toàn không nhận ra hắn! 

Hoắc Thành nhìn Đường Hoan, trong đầu bỗng chốc trống rỗng. 

Chỉ cần nhìn vào ánh mắt ấy, hắn liền biết nàng chính là Tịch Cẩm Hoan. Nhưng nàng lại như thể đã quên hắn hoàn toàn! 

“Tiên sinh? Tiên sinh! Không phải ngài nói muốn chọn trang sức sao? Mời vào trong!” 

Dưới sự thúc giục liên tục của chưởng quầy, Hoắc Thành bước chân loạng choạng đi vào nội thất. 

Toàn thân hắn như mất hết sức lực, chỉ cần nghĩ đến người con gái từng vì hắn mà suy nghĩ mọi điều, giờ lại quên hắn sạch sành sanh, hốc mắt liền đỏ hoe. 

Hắn ngồi ngây ra trên ghế, cả người như mất hồn, tựa như sức sống bị rút cạn trong chớp mắt. 

… 

“Chỉ đi mua nước ô mai thôi mà cũng lâu như vậy, ngươi tự làm lấy à?” 

Bên ngoài vang lên giọng Đường Hoan, mang theo chút hờn dỗi. 

Giọng nàng vẫn giống hệt như trước kia, nghe có vẻ không khách khí, nhưng thực ra lại mềm mại, ngọt ngào, rất dễ nghe. 

Vậy nên... 

Nàng đang nói chuyện với ai vậy? 

Hoắc Thành bỗng thấy trong lòng dâng lên một cơn ghen đến phát điên! 

“Người đông quá, chen chúc mua nước ô mai, đến cả giày cũng bị giẫm rớt một chiếc! Em  thì hay rồi, chẳng có chút lương tâm nào, còn đứng đó nói móc ta!” 

Một giọng nói quen thuộc vang lên. 

Dù thời gian đã trôi qua lâu như vậy, nhưng giọng nói ấy vẫn khiến người ta không thể nào quên! 

Ninh Viên!!! 

Khóe mắt Hoắc Thành như muốn nứt ra. 

Lại là hắn! 

Hắn sớm biết tên này chẳng có ý tốt, bụng dạ khó lường! 

“Nha, người đông đến mức tay người ta cũng đập lên mặt ngươi luôn à?” 

Đường Hoan chỉ vào dấu tay in rõ trên mặt Ninh Viên, cười như không cười nói. 

Ninh Viên nghiến răng. 

Con điên họ Lý kia! 

Xuống tay đúng là không nể tình chút nào! 

“Ta nói sao đi mua nước ô mai lại lâu như vậy, thì ra là bận đi gặp lại tình cũ!” 

Hoắc Thành nghe ra trong giọng nàng có ẩn ý tức giận. 

Nàng... vì sao lại tức giận vì Ninh Viên? 

“Hoan Hoan, ta thề là chỉ tình cờ gặp thôi! Hơn nữa ta còn nhân tiện nói rõ với nàng, hiện tại ta một lòng một dạ với em!” 

Hoắc Thành nghe vậy, trong lòng không khỏi cười lạnh. 

Ninh Viên là hạng người gì, chẳng lẽ hắn còn không rõ? 

Một tên ăn chơi trác táng, hoa tâm công tử! 

“Kết quả nàng ta  vừa nghe xong liền nổi giận! Bởi vì ta một lòng một dạ với em, nên nàng ta tức quá hóa giận, nhảy dựng lên đấm ta một trận! Hoan Hoan, em xem nè, đánh đến mức này đây!” 

Ninh Viên vừa nói, vừa ngồi xổm xuống bên xe lăn, mặt dí sát vào trước mặt Đường Hoan như một con chó lớn. 

Trên mặt hắn in rõ dấu tay, từng vết hằn rành rành, nhìn là biết đối phương thật sự nổi giận mà tát cho một cái. 

Có điều nhìn cái bộ dạng mặt dày không biết xấu hổ này, bị đánh cũng chẳng có gì lạ.








 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play