Chương 493:Thiếu soái si tình (93)
Edit:bắpp_03
Đường Hoan cầm lấy chiếc vòng tay đậu đỏ, đeo thử lên cổ tay, rồi giơ tay lên trước mặt, lắc lư vài cái.
Quả thật rất đẹp!
Không hiểu vì sao, nàng lại cảm thấy món đồ này có chút quen mắt.
Chẳng lẽ trước kia Ninh Viên từng tặng nàng một chuỗi như vậy, chỉ là nàng vô tình làm mất?
Đợi lát nữa hắn quay lại, phải hỏi cho rõ mới được!
Ninh Viên đi mua nước ô mai mà mãi vẫn chưa thấy về, khiến Đường Hoan ngồi trong tiệm cũng bắt đầu thấy chán.
Đại thiếu gia họ Ninh đúng là xui tận mạng, đi mua ly nước ô mai thôi mà cũng có thể đụng phải tình cũ!
Cái vị từng một mực miệng nói không gả ai ngoài Tiểu thư nhà họ Lý, vậy mà vừa thấy hắn liền vội vàng chạy tới chặn đường!
“Ninh Viên, rõ ràng trước kia hai ta ở nước ngoài rất hợp nhau, vì sao sau khi về nước lại làm như không quen biết?”
Ninh Viên: “……”
Mẹ nó, nếu sớm biết sau khi về nước sẽ gặp được người mà mình thật lòng muốn cùng đi hết quãng đời còn lại...
Thì năm đó ở nước ngoài hắn đã không sống buông thả như vậy!
Để rồi bây giờ, mỗi lần đứng trước mặt Đường Hoan, hắn lại thấy không dám ngẩng đầu!
…
Trong tiệm.
“Ngươi giúp ta đẩy xe lăn ra cửa một chút, ta muốn ngồi đó chờ hắn.”
Chưởng quầy nghe vậy, lập tức đẩy xe lăn ra cửa.
Đường Hoan rướn cổ lên, trông chẳng khác nào một con hươu cao cổ, cố gắng nghiêng người nhìn ra phía trước.
Cứ như thể làm vậy thì có thể nhìn được xa hơn một chút.
Nhưng khổ nỗi, người ta đều đứng, chỉ có nàng ngồi trên xe lăn, dù có rướn cổ thế nào cũng chỉ thấy được đám đông chen chúc qua lại!
Đường Hoan không vui, khẽ nhíu mày.
“Thôi, chẳng thấy được gì cả, đẩy ta vào lại đi!”
Cách đó không xa.
Khi khóe mắt Hoắc Thành vô tình liếc thấy gương mặt nghiêng nghiêng của nữ nhân đang ngồi trên xe lăn kia, cả người hắn chấn động!
Hắn tưởng mình hoa mắt, tưởng mình lại mơ tưởng viển vông!
Bởi vì suốt bao năm qua, hắn đã từng nhận nhầm không chỉ một hai lần!
Vậy nên lần này, hắn cố ý nhìn kỹ thêm vài lần — giống thật!
Gương mặt ấy, giống hệt như người đã bao lần xuất hiện trong giấc mộng của hắn!
Tịch Cẩm Hoan!
Là nàng sao?
Thấy xe lăn được đẩy vào trong tiệm, tim Hoắc Thành càng đập dồn dập!
Người mỗi lúc một đông, hắn cũng chẳng còn tâm trí để ý đến điều gì khác, liều mạng chen qua đám đông, tiến về phía đối diện.
Chỉ mới cách nhau một con phố, mà hắn lại có cảm giác như đã cách cả một đời!
Hoắc Thành như kẻ điên, mặc kệ người ta mắng mỏ, cứ thế chen lấn giữa dòng người, phía sau gã sai vặt chạy theo không kịp, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra...
“Thiếu gia, ngài làm gì vậy?”
“Thiếu gia, chờ với a!”
Hoắc Thành xông thẳng vào tiệm trang sức, lúc này Đường Hoan đang ngồi trên xe lăn, quay lưng về phía hắn.
Vì quá chán, nàng bắt đầu chọn lựa đồ trên khay trưng bày.
“Thưa tiên sinh, xin hỏi ngài cần tìm món gì?” Chưởng quầy cung kính hỏi.
Hoắc Thành cố gắng trấn tĩnh lại, đáp: “Ta muốn chọn vài món trang sức, tặng cho thê tử của ta.”
Không thể để nàng bị dọa sợ!
Hắn muốn âm thầm xác nhận, chắc chắn đó là nàng rồi mới hành động!
“Vậy để ta chuẩn bị một phòng khách quý cho ngài, tiện cho việc chọn lựa kỹ càng hơn.”
“Được.”
Dưới sự dẫn đường của chưởng quầy, Hoắc Thành đi ngang qua chỗ Đường Hoan, tiến vào bên trong.
Khi thấy nàng đang chăm chú ngắm bộ trang sức đậu đỏ kia, đồng tử Hoắc Thành không kìm được mà co rút lại, bước chân cũng khựng lại, hắn cúi đầu nhìn nàng, khẽ nói:
“Bộ trang sức đậu đỏ này, thật sự rất đẹp.”
Hắn từng tặng nàng một chuỗi vòng tay đậu đỏ như thế.
Lúc đó là tiện tay mua bên đường, vậy mà nàng vẫn vui vẻ nhận lấy.