Chương 495: Thiếu soái si tình (95)
Edit:bắp0_03
“Hừ, loại người như ngươi, đánh là đúng!”
Đường Hoan hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt ngạo kiều.
Ninh Viên:... Vui vẻ như vậy, nghe là biết không giận thật.
Hoắc Thành thì lại vô tình, cứng rắn bẻ gãy cây trâm trong tay.
Hắn đương nhiên nghe ra được — người vừa rồi còn giận đùng đùng, giờ phút này đã nguôi giận rồi!
Ninh Viên đẩy xe lăn rời đi.
Hoắc Thành đứng sau tấm rèm trong phòng khách quý, lặng lẽ nhìn ra ngoài qua kẽ hở.
Nàng ôm ly nước ô mai, thỏa mãn uống một ngụm, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu, quay sang nhìn Ninh Viên…
Nụ cười lúm đồng tiền rạng rỡ như hoa, chói mắt đến mức khiến người ta không thể rời mắt!
Ninh Viên, không ngờ ngươi lại giở trò sau lưng ta!
Từ bên cạnh ta lặng lẽ đưa nàng đi suốt bốn năm, giờ cũng đến lúc phải đưa nàng trở về rồi!
…
Không lâu sau đó, chiến sự nơi tiền tuyến lại bùng nổ.
Lần này giao tranh là giữa hai thế lực vốn dĩ vẫn giữ thái độ hòa hoãn: Vận Thành và Lệ Thành.
Hoắc Đại Soái và Ninh Đại Soái đều là những kẻ nhìn xa trông rộng. Vận Thành và Lệ Thành tiếp giáp nhau, hai lão cáo già đều hiểu rõ: nếu trước đó không phân định rạch ròi, đến lúc xảy ra xung đột, cả hai sẽ bị cuốn vào vòng xoáy thôn tính lẫn nhau.
Vì vậy, họ lựa chọn phát triển riêng rẽ.
Có điều, đến nay cả hai thế lực đều đã lớn mạnh, hình thành thế chân vạc, trận chiến này sớm muộn gì cũng xảy ra.
Cũng chính vì tình thế như vậy, nên Ninh Viên mới không sinh nghi.
Hắn theo Ninh Đại Soái ra tiền tuyến, trước khi đi còn dặn dò Đường Hoan:
“em yên tâm, ta sẽ sớm trở về. Cứ ngoan ngoãn ở nhà chờ ta, lúc về ta sẽ mang cho em một món quà nhỏ.”
Chỉ tiếc, vạn lần không ngờ được — căn bản không kịp chờ hắn quay lại!
Ngay ngày hôm sau khi hắn rời đi, Đường Hoan đã biến mất khỏi Ninh đại soái phủ.
Một chiếc kiệu không dừng lại dù chỉ một khắc rời khỏi Lệ Thành.
Khi đi qua cổng thành, lúc bị kiểm tra như thường lệ, bên trong kiệu là một nam nhân ăn mặc chỉnh tề, trong lòng ôm một nữ nhân quần áo xộc xệch, không rõ đang làm gì.
Đám lính canh thấy cảnh tượng ấy thì đỏ mặt, vội vàng cho qua.
…
Hoắc Thành thuận lợi đưa người về Vận Thành.
Do dược tính vẫn chưa tan hết, Đường Hoan vẫn còn hôn mê.
Hoắc Thành gần như tham lam nhìn cô, ánh mắt không rời nửa khắc, hận không thể đem cô hòa tan vào tận xương tủy.
Hắn đưa tay ra, cẩn thận miêu tả từng đường nét trên gương mặt cô.
So với hình ảnh trong mộng suốt mấy năm qua, không khác chút nào, giống y như đúc!
Cô rốt cuộc là từ khi nào đã cắm rễ sâu trong lòng hắn như vậy?
Có lẽ là từ lúc cô vừa kiêu ngạo, vừa hung hăng dọa người, lại vừa hao tâm tổn trí vì hắn mà tính toán mọi chuyện. Hoặc cũng có thể là khi cô lúc thì trầm ổn, lúc lại nghịch ngợm, không hề che giấu bản thân trước mặt hắn.
Còn hắn thì chỉ biết cắm đầu tiến về phía trước!
Chỉ biết tranh giành, chỉ biết thỏa mãn sự không cam lòng trong lòng mình, mà chưa từng một lần nhìn thẳng vào trái tim mình.
Thế nên…
Một bước sai, từng bước sai!
Đến khi muốn làm lại từ đầu, thì đã không còn cơ hội nữa!
Không! Lẽ ra vẫn còn cơ hội!
Chỉ là... đã bị tên tiểu nhân đê tiện Ninh Viên kia cướp mất!
Hắn nhất định phải băm vằm hắn ra thành trăm mảnh, nếu không thì làm sao giải được mối hận trong lòng!
Sắc mặt Hoắc Thành liên tục biến đổi, lúc thì dịu dàng thâm tình, lúc lại tàn nhẫn dữ tợn đến đáng sợ.
Khi Đường Hoan mơ màng mở mắt ra, thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là cảnh tượng ấy.
A nha, dọa chết tiên nữ rồi!
Quả nhiên là tên biến thái!
Nhận ra đây chính là kẻ đêm đó nhìn chằm chằm cô như muốn ăn tươi nuốt sống, Đường Hoan chỉ biết thầm bội phục khả năng tiên đoán của mình!
Tên này đúng là biến thái không thể lẫn vào đâu được, cô chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra rồi!
Chỉ tiếc, lúc đó không để Ninh Viên xử hắn cho xong!