Chương 492: Thiếu soái si tình (92)

Edit:bắpp_03

“Em ăn ít lại một chút, buổi tối ăn nhiều không dễ tiêu đâu!”

“Ăn chậm thôi, có ai giành với em đâu mà vội!”

Ninh Viên cảm thấy bản thân chẳng khác gì một lão mụ lắm lời, suốt ngày lo lắng chuyện vặt vãnh.

Thế mà Đường Hoan sau khi mua đồ ăn cho hắn lại còn đưa ra một lý do khiến hắn không thể phản bác nổi…

“Tiêu hết tiền của anh, để anh không còn tiền mà đi tìm mấy nữ nhân ngoài kia!”

Nói ra thì đúng là lý lẽ hùng hồn, lại còn ưỡn ngực ngẩng đầu đầy đắc ý!

Ninh Viên thật sự dở khóc dở cười.

Vì có được nàng – cái "dã nữ nhân" này, hắn đã liều bao nhiêu nguy hiểm, trả giá biết bao nhiêu!

Giờ hắn đã ở bên nàng, bên ngoài còn có nữ nhân nào lọt vào mắt hắn được nữa?

Hai người vừa đi vừa ăn, cười nói suốt hơn nửa buổi tối. Đến khi trời đã về khuya, Đường Hoan ngẩng đầu, ánh mắt đầy mong chờ.

“Ninh Viên, ta khát quá.”

Ninh Viên: “… Không khát mới là lạ! Em thử nghĩ xem vừa rồi em đã ăn những gì?”

Toàn là đồ cay nồng, dầu mỡ nặng!

Ăn một mạch không ngừng nghỉ, đến giờ mà giọng còn chưa khàn thì mới là chuyện lạ!

Đường Hoan vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt mong chờ, giọng nhỏ nhẹ: “Ninh Viên, ta muốn uống nước.”

Ban đầu Ninh Viên định mặc kệ nàng, để nàng nhớ đời một phen.

Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt ấy, lòng hắn lại mềm nhũn, cuối cùng đành buông xuôi, bất lực nói: “Được rồi được rồi, ta đi mua nước cho em!”

“Em muốn uống nước ô mai không?”

Người đang ngồi trên xe lăn lập tức gật đầu lia lịa.

Lại còn nói thêm một câu khiến người ta nghe mà lòng ngọt như mật: “Ninh Viên, anh thật tốt! Ta sao lại muốn gả cho anh đến thế chứ!”

Ninh đại thiếu gia năm xưa từng dạo chơi khắp chốn hồng trần, lời ngon tiếng ngọt nào chưa từng nghe qua?

Thế nhưng khoảnh khắc này, lại khiến lòng hắn dâng lên một cảm giác ngọt ngào khó tả.

Ngay cả vành tai cũng đỏ ửng lên.

Trung thu là dịp lễ lớn, người ra ngoài dạo chơi đông như trẩy hội.

Đặc biệt là phía trước, người chen chúc chật như nêm cối, muốn đẩy xe lăn đi mua nước ô mai quả thực là chuyện không tưởng.

Ninh Viên đảo mắt nhìn quanh một vòng.

Bên trái dường như có một tiệm trang sức, là sản nghiệp của Ninh Gia.

Hắn bèn đẩy xe lăn vào trong, dặn dò chưởng quầy chăm sóc nàng cẩn thận.

“Ta đi mua nước ô mai cho em, en cứ ở đây dạo một vòng, thấy món trang sức nào vừa mắt thì cứ lấy.”

Ninh Viên đưa tay xoa nhẹ đầu Đường Hoan, cảm thấy bản thân thật sự đã trúng độc của nữ nhân này rồi.

Chỉ mới rời đi một lát thôi mà đã thấy lưu luyến không nỡ rời.

Rõ ràng nàng không phải người dịu dàng, nữ công chẳng ra sao, thơ phú càng không biết một chữ, vậy mà cứ ở bên nàng là hắn lại thấy vui vẻ, thấy lòng nhẹ nhõm lạ thường.

Một người có thể khiến đại thiếu gia nhà mình quý trọng đến vậy, chưởng quầy nào dám chậm trễ!

Ngay khi Ninh Viên vừa rời đi, ông ta đã vội vàng bày hết các khay trang sức đẹp nhất trong tiệm ra.

“Tiểu thư, mời ngài cứ thoải mái chọn lựa, xem có món nào vừa ý không.”

Ở góc trái phía trên của một khay, có đặt một bộ trang sức đậu đỏ.

Đậu đỏ vốn không phải thứ gì quý giá, nhưng lại mang ý nghĩa tốt lành. Hơn nữa bộ trang sức này được chế tác vô cùng tinh xảo, chỉ riêng tay nghề đã đủ để lấn át những món làm từ phỉ thúy hay ngọc thạch.

"Lả lướt xúc xắc an đậu đỏ, tận xương tương tư quân không biết."*

*“Nàng khẽ khàng chơi với đậu đỏ, mà lòng thì tương tư đến tận xương tủy, vậy mà người ấy chẳng hề hay biết.”

Trong đầu Đường Hoan bỗng vang lên một câu thơ như thế.

Không hiểu vì sao, nàng cứ cảm thấy chuỗi hạt đậu đỏ đỏ rực kia trông rất quen mắt.

“Tiểu thư quả nhiên có con mắt tinh tường. Đừng nhìn bộ trang sức đậu đỏ này nhỏ bé mà xem thường, mỗi năm đều là món bán chạy nhất đấy, chính là kiểu này.”

Bộ trang sức ấy có một chuỗi vòng tay đậu đỏ.

Đường Hoan cầm lấy, đeo thử lên tay…

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play