Chương 489: Thiếu Soái Si Tình (89)

Edit:bắpp_03

Cẩm Hoan tuy đã mất đi một chân, nhưng vì sao cô ấy  lại có thể tỏ ra phóng khoáng, vô tư đến vậy?

Bởi vì nữ nhân ngốc nghếch ấy hiểu rõ, cuộc sống của mình vốn đã quá đỗi gian nan, nên đành phải gượng cười để che giấu nỗi đau trong lòng.

Cô không thực sự vô tư, càng không phải là người thích phô trương. Tất cả chỉ là vỏ bọc cô cố tình dựng lên để giấu đi sự yếu đuối của bản thân.

“cô nói cô hối hận, vậy thì có thể khiến cô ấy mọc lại một chân sao?”

Hoắc Thành giận dữ, vung tay hất tung cả án thư, khiến Tịch Cẩm Nguyệt sợ đến ngây người, toàn thân cứng đờ.

“Cút! Cô cút ra ngoài cho tôi!”

Hắn chỉ thẳng vào mặt Tịch Cẩm Nguyệt, gầm lên đầy phẫn nộ.

Tịch Cẩm Nguyệt chưa từng thấy Hoắc Thành đáng sợ đến thế, hoảng hốt bò lăn ra khỏi phòng, không dám quay đầu lại.

Trong thư phòng, chỉ còn lại một mình Hoắc Thành.

Cuối cùng, hắn không thể kìm nén được nữa, bật khóc nức nở.

Rốt cuộc hắn đã bỏ lỡ điều gì?

Rốt cuộc hắn đã làm ra những chuyện gì?

Hắn từng có cơ hội cùng cô nắm tay đi hết quãng đời còn lại, cùng nhau bạc đầu bên nhau.

Vậy mà, hắn lại để lỡ tất cả, một cách ngu ngốc và tàn nhẫn như thế sao?

Thời gian thấm thoắt trôi, chớp mắt đã bốn năm trôi qua.

Hiện tại, trên thương trường Vận Thành, Tịch Gia Tứ Di Thái – người từng một thời nổi bật nhất – nay đã bị chính con rể mình bỏ xa một khoảng dài.

Dù vậy, Tứ Di Thái vẫn là một nhân vật không thể xem thường trong giới thương nhân Vận Thành. Chỉ là, so với Hoắc Thành, bà vẫn còn kém một bậc.

Điều khác biệt lớn nhất so với trước kia là: người từng tận tâm tận lực vì con rể, trải đường mở lối – Tứ Di Thái – giờ đây lại trở thành chướng ngại lớn nhất trên con đường của hắn.

Nguyên nhân, kỳ thực ai cũng hiểu rõ.

Tịch Gia Tứ Di Thái cả đời chỉ có một đứa con gái duy nhất. Vậy mà sau khi gả cho Hoắc Thành chưa đầy hai năm, cô đã chết oan uổng, đến cả thi thể cũng không còn.

Với một người yêu con như mạng như Tứ Di Thái, chuyện này là đả kích không thể chấp nhận được.

Vì thế, bà đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Hoắc Thành, từ đó về sau, trên thương trường, bà luôn tìm cách đối đầu với người con rể từng được bà hết mực nâng đỡ.

Thế nhưng, điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ là: Hoắc Thành – người nổi danh tàn nhẫn, thủ đoạn trên thương trường – lại chưa từng phản kích.

Trước kia, khi chưa phát đạt, hắn là người khiêm tốn, lễ độ, chỉ là không giỏi bày tỏ tình cảm mà thôi.

Nhưng từ sau khi vợ mất, hắn như biến thành một con người khác.

Làm việc quyết đoán, ra tay như sấm sét, tuyệt không để lại đường lui cho đối thủ.

Vậy mà, đối với Tứ Di Thái – người không ngừng cản trở hắn – hắn lại luôn nhẫn nhịn, chưa từng phản kháng.

Dù bà có quá đáng đến đâu, hắn vẫn luôn giữ thái độ cung kính, chưa từng vượt quá giới hạn. Mỗi dịp lễ tết, hắn đều chuẩn bị lễ vật chu đáo, dù lần nào cũng bị ném ra khỏi cửa, hắn vẫn kiên trì mang đến, chưa từng bỏ sót.

“Thiếu Gia, ngài lại mang lễ Trung Thu đến chúc Tứ Di Thái, nhưng vẫn bị bà ấy ném ra ngoài.”

Gã sai vặt trong lòng không khỏi xót xa cho Thiếu Gia nhà mình. Một người vốn cao quý như vậy, suốt bốn năm qua lại tự đày đọa bản thân thành ra bộ dạng không còn chút nhân tình.

Hơn nữa, còn thường xuyên bị Tứ Di Thái gây khó dễ.

Chuyện năm đó Thiếu Phu Nhân gặp nạn, ai mà ngờ được? Nếu có thể đoán trước, ai lại muốn mất mạng chứ?

Vậy nên, không thể đổ hết lỗi lên đầu Thiếu Gia được!

Hoắc Thành đối với sự ghẻ lạnh hiện tại cũng không lấy làm lạ. Hắn đã làm sai, bị ghét bỏ cũng là điều đương nhiên.

“Thiếu Gia, bên Lệ Thành hình như có chút vấn đề trong việc làm ăn, ngài định khi nào sẽ qua đó xử lý?” Gã sai vặt lại hỏi.

Hoắc Thành gõ nhẹ lên mặt bàn, trầm giọng đáp: “Trung Thu.”

(Tác giả: Ta chắc là người đầu tiên mang giày đế bằng mà ngã đến mức phải nhập viện. Hu hu hu... ·′ˉ`(>▂<)′ˉ`·.)

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play