Chương 490: Thiếu soái si tình (90)

Edit:bắpp_03

“Trung thu sao?”

Trung thu vốn là dịp đoàn viên, cả nhà sum họp, vui vầy bên nhau.

Vậy mà Thiếu Gia lại cố tình chọn đúng thời điểm này để ra ngoài xử lý chuyện làm ăn. Sao phải khổ như vậy chứ?

Chẳng lẽ chỉ để tránh né bầu không khí đoàn viên ấm áp ấy?

Đã bốn năm trôi qua rồi, nỗi đau nào mà không thể nguôi ngoai? Vì sao Thiếu Gia cứ phải tự giam mình trong quá khứ?

Lệ Thành.

Đại Soái Phủ.

Ninh Đại Soái đã không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu ông tranh cãi với đứa con bất hiếu của mình về chuyện cưới vợ!

“Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi! Cái con nhỏ tàn phế đó, giữ lại làm di nương thì không sao, nhưng nếu muốn làm chính thê thì đừng hòng! Nàng ta còn chưa đủ tư cách ngồi lên bàn tiệc!”

Đúng vậy, Đường Hoan trong miệng người khác, giờ đã từ "người què" thăng cấp thành "tàn phế".

“Phụ thân, con nhớ rõ mình cũng đã nói với người không biết bao nhiêu lần. Người cho rằng nàng không đủ tư cách làm chính thê, còn con thì thấy mấy nữ nhân khác quá ngu ngốc, quá giả tạo, cũng chẳng xứng làm chính thê của con!”

“Ngươi đúng là nói năng hồ đồ!”

Ninh Đại Soái tức đến mức nói năng lộn xộn, rồi bắt đầu văng tục.

“Ngươi lúc trước du học ở nước ngoài, chẳng phải từng có quan hệ mờ ám với tiểu thư Lý Gia sao? Đừng tưởng ta không biết! Phụ thân nàng ta còn đích thân đến tận cửa nói chuyện với ta!”

Khóe miệng Ninh Viên khẽ giật.

Là người từng du học, tiếp thu nền giáo dục phương Tây, nghe mấy lời thô tục kiểu "có một chân" như vậy, hắn thật sự không thể chịu nổi.

"Tiểu thư Lý Gia cũng đã tỏ rõ thái độ. Chỉ cần ngươi chịu cưới nàng, thì ngươi có sủng ái di nương nào nàng cũng không để tâm! Một nữ nhân rộng lượng như vậy, ngươi đi đâu mà tìm được?

Cha nói cho ngươi biết, cưới vợ thì phải cưới người như thế! Còn cái loại mặt mũi yêu mị kia, chỉ hợp làm thiếp thôi..."

“Vậy à? Phụ thân thấy tiểu thư Lý Gia tốt như vậy, chi bằng người cưới nàng đi?”

Ninh Đại Soái còn chưa kịp nói hết câu, đã nghe thấy đứa con bất hiếu của mình cười như không cười, buông lời châm chọc.

Ninh Đại Soái lập tức nổi trận lôi đình, gào lên:

“Đồ bất hiếu! Ngươi lại nói bậy bạ cái gì đó hả?”

Vừa mắng, ông vừa tiện tay ném cây bút máy trong tay ra ngoài.

Ninh Viên bị bắn trúng ngay ngực, mực văng đầy áo, nhưng hắn lại ung dung, đắc ý bước ra khỏi thư phòng.

Đường Hoan đang ngồi trên xe lăn, cười như không cười nhìn hắn.

Ninh Viên mặt mày rạng rỡ, bắt đầu tranh công:

“Hoan Hoan à, em nghe thấy hết rồi chứ?”

Đường Hoan cười khẽ, đúng là nàng đã nghe hết.

"Thấy ta thà chết cũng không chịu cưới nữ nhân khác, có phải cảm động trước tấm lòng trung trinh như một của ta không?" Ninh Viên hoàn toàn không cảm nhận được chút nguy hiểm nào, chẳng có lấy một chút ý thức cầu sinh.

Tay vịn bên trái xe lăn của Đường Hoan treo một túi hạt dưa.

Tay vịn bên phải treo một túi quýt nhỏ.

Nàng lấy ra một quả quýt khá to, chắc là rất ngọt, liền lột vỏ rồi cho vào miệng.

Sau đó, nàng lại lấy thêm một quả nhỏ hơn.

Khi Ninh Viên còn chưa kịp phản ứng, quả quýt đã bay thẳng vào trán hắn.

“Còn có một chân với tiểu thư Lý Gia à? Ninh Viên, anh giỏi thật đấy!”

Đường Hoan cười tủm tỉm nói.

Ninh Viên lập tức thấy tim mình lỡ một nhịp. Hỏng rồi!

Dấm chua tràn bình rồi!

“Chuyện này ta có thể giải thích! Đó là chuyện từ rất lâu rồi, khi ta còn trẻ người non dạ...”

“Ta dạo này rất thích chơi mạt chược, hay là... gọi hết mấy nữ nhân từng 'có một chân' với ngươi về, cùng ta chơi một ván?”

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play