Chương 488: Thiếu soái si tình (88)
Edit:bắpp_03
“Vì sao lại mạo danh Tịch Cẩm Hoan, lấy ơn cứu mạng để lừa gạt tôi?”
Giọng Hoắc Thành lạnh lùng, từng câu từng chữ như dao cắt, khiến người nghe không rét mà run.
Có những chuyện, tuyệt đối không thể ôm tâm lý may rủi. Những thứ vốn không thuộc về mình, thì không nên cưỡng cầu. Bởi vì một khi bị phản phệ, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
“A Thành, tôi không cố ý! Khi đó tôi chỉ vì quá lo cho Phong Ca, nên mới bị ép đến đường cùng, đành phải nói dối cậu!”
Phong Ca bị bắt cóc!
Cô ta có thể vứt bỏ cả lễ nghĩa và liêm sỉ, chỉ cần có thể cứu được hắn!
“cô vì muốn cứu chồng của mình, liền có thể cướp đoạt thứ vốn thuộc về Tịch Cẩm Hoan sao?”
“Tôi hỏi lại cô, vì sao năm đó chân của Tịch Cẩm Hoan lại bị tàn phế?”
Thái độ lạnh lẽo như băng của Hoắc Thành khiến Tịch Cẩm Nguyệt gần như sụp đổ hoàn toàn. Phòng tuyến trong lòng nàng bị phá tan, tâm trí rối loạn.
Chuyện năm đó vốn đã là nỗi nhục không thể xóa nhòa trong lòng cô ta. Giờ phút này bị người ta lật lại, cô ta thực sự không chịu nổi nữa.
“Năm đó tôi thật sự không cố ý! Tôi chỉ là... quá sợ hãi mà thôi!”
Năm đó cô ta cũng chỉ là một tiểu hài tử, chẳng lẽ chỉ vì một lần sai lầm mà cả đời không được tha thứ?
Bao nhiêu năm qua, cô ta đã sống trong dằn vặt và hối hận, chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao?
“Năm đó, Tứ Di Thái được sủng ái như vậy, phụ thân lại nghiêm khắc với tất cả nữ nhi, chỉ có với Cẩm Hoan là khoan dung hơn một chút!
Nếu phụ thân biết tôi trong lúc tổ chức yến tiệc tại phủ đã đẩy khách nhân xuống hồ băng, nhất định sẽ nghiêm trị tôi! Khi đó, chính Cẩm Hoan đã nhảy xuống hồ băng, cứu cả hai chúng ta lên, nhưng bản thân thì kiệt sức.
Cô ấy cầu cứu tôi... tôi cũng không biết vì sao, chỉ là lúc ấy trong đầu toàn nghĩ đến những ủy khuất mà mẫu thân ta phải chịu sau khi Tứ Di Thái vào cửa…”
Nghe đến đây, toàn thân Hoắc Thành lạnh toát.
Thì ra sau khi Tịch Cẩm Hoan cứu hai người họ lên bờ, chân cô ấy vốn vẫn còn có thể giữ được. Nhưng…
Tịch Cẩm Nguyệt lại không cứu cô ấy!
“cô vì nghĩ đến những ủy khuất mà mẹ cô phải chịu, nên liền trơ mắt nhìn cô ấy giãy giụa trong hồ băng?”
Hoắc Thành gầm lên, giận dữ đến cực điểm.
Chuyện sau đó, hắn gần như có thể đoán ra.
Danh tiếng của Tịch Cẩm Nguyệt không hề bị ảnh hưởng, còn Tịch Cẩm Hoan thì từ sau khi mất một chân, thanh danh ở Vận Thành ngày càng tệ hại.
Người người đều ca tụng Đại tiểu thư Tịch Gia là người hiểu lễ nghĩa, dịu dàng, hiền lương.
Còn Ngũ tiểu thư do Tứ Di Thái sinh ra thì bị chê là kiêu căng, ương ngạnh, không biết thương người.
Cho nên, ở Tịch Gia, Tịch Cẩm Nguyệt chưa từng nói ra sự thật.
Nếu hắn đoán không sai, cô ta thậm chí còn cố tình che giấu chuyện Tịch Cẩm Hoan cứu người, để mọi chuyện chìm vào quên lãng.
Hoắc Thành không nhịn được bật cười lạnh.
Khó trách! Khó trách khi đó cô ta cứ dặn đi dặn lại hắn, tuyệt đối không được nhắc đến chuyện này!
Hắn còn tưởng cô ta lo cho địa vị khó xử của hắn ở Hoắc Gia, sợ hắn bị trách phạt nên mới chu đáo như vậy.
Không ngờ, sự thật lại độc ác đến thế!
“Tịch Cẩm Nguyệt, cô đúng là tâm địa rắn rết, khiến người ta ghê tởm!”
Tất nhiên, bản thân hắn cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp! Có mắt không tròng, tự cho là thâm tình!
Với một người coi trọng danh tiếng như cô ta, điều không thể chấp nhận nhất là gì?
Chính là bị người ta nói mình là kẻ tâm địa độc ác!
Tịch Cẩm Nguyệt nước mắt như mưa, ngã ngồi bệt xuống đất, cả người như bị đả kích nặng nề.
“Những năm qua, tuy Cẩm Hoan mất một chân, nhưng cô ta lại sống một cách tự do, không bị ràng buộc! Còn tôi thì ngày ngày sống trong dằn vặt, bất an, chẳng lẽ như vậy vẫn chưa đủ sao?”