Chương 487: Thiếu soái si tình (87)

Edit:bắpp-03

“Cẩm Nguyệt, năm đó khi tôi rơi xuống hồ băng, người đã cứu tôi lên… thật sự là ngươi sao?”

Tịch Cẩm Nguyệt nghe câu hỏi ấy, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Cô ta chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày A Thành lại trực tiếp hỏi cô ta  về chuyện này!

Khi thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, Hoắc Thành chỉ cảm thấy tim mình như bị nhấn chìm từng chút một.

“cô  nói thật cho tôi biết, người đã cứu tôi năm đó… có phải không phải co, mà là… Tịch Cẩm Hoan?”

Tâm trí Tịch Cẩm Nguyệt rối loạn vô cùng.

Vì sao A Thành lại đột nhiên hỏi chuyện này?

Rõ ràng trước đây hắn chưa từng nhắc đến!

Chính vì hắn không hỏi, nên cô ta mới không cần phải nói dối!

Tịch Cẩm Nguyệt là người nội tâm mâu thuẫn. Chuyện năm đó, đối với cô ta mà nói, là vết nhơ duy nhất trong cuộc đời.

Từ nhỏ cô ta đã được dạy dỗ theo khuôn phép tiểu thư khuê các, từng cử chỉ đều đoan trang, luôn giữ lòng trong sạch.

Mẫu thân từng nói, đó là sự khác biệt lớn nhất giữa con gái chính thất và con của di nương.

Thế nhưng…

Chuyện xảy ra năm đó lại trở thành bóng ma mà cô ta không thể nào xua đi.

Cô ta khinh thường việc cướp lấy ân cứu mạng vốn thuộc về Tịch Cẩm Hoan, nhưng vì danh tiếng, cô ta lại không thể không thừa nhận người cứu người năm đó là mình.

Hoắc Thành từ trước đến nay vẫn luôn tin tưởng cô ta. Chỉ cần cô ta không lên tiếng, thì mọi chuyện vẫn có thể tiếp tục như vậy…

Nhưng giờ đây, hắn lại ép cô ta phải đưa ra một câu trả lời!

Tịch Cẩm Nguyệt cứ do dự mãi không nói, khiến hố sâu trong lòng Hoắc Thành ngày càng lớn.

Hắn gần như tuyệt vọng, gào lên: “Rốt cuộc cô  còn chần chừ cái gì? Cô mau nói đi!”

Cô hãy nói cho tôi biết, rằng mọi chuyện không giống như tôi nghĩ!

Nhưng cuối cùng, Tịch Cẩm Nguyệt vẫn khiến hắn thất vọng…

“A Thành, tôi…”

Tịch Cẩm Nguyệt mấp máy môi, cuối cùng cũng thốt ra: “Tôi chưa từng nói rằng người cứu cậu năm đó là tôi.”

Đôi mắt đen láy của Hoắc Thành gắt gao nhìn chằm chằm cô ta.

Tịch Cẩm Nguyệt chỉ cảm thấy tim mình đập loạn, càng thêm hoảng hốt.

“Từ sau khi cậu tỉnh lại, cho đến tận sau này, tôi chưa từng nói người cứu cậu là tôi. Là cậu tự hiểu lầm…”

Vì sao ánh mắt hắn lại đáng sợ đến vậy?

Rõ ràng A Thành trước kia, dù đối xử với ai có lạnh lùng đến đâu, thì khi nhìn cô ta vẫn luôn dịu dàng.

Chẳng lẽ… một ân cứu mạng lại quan trọng đến thế sao?

Quan trọng đến mức có thể xóa sạch bao năm tình cảm giữa bọn họ?

“…Hoắc Thành, nếu ta nói người cứu ngươi năm đó là ta, ngươi có tin không?”

“…Không thể nào!”

Hoắc Thành nhớ lại đêm hôm đó, chính mình đã buột miệng thốt ra ba chữ: “Không thể nào.”

Hắn không kìm được mà lùi lại vài bước, rồi ngã phịch xuống ghế, toàn thân rã rời.

Hắn bật cười, cười đến tự giễu.

Cười rồi, hắn đưa tay che mặt, tiếng nghẹn ngào vang lên từ kẽ ngón tay.

Rốt cuộc hắn đã làm gì?

Đêm hôm đó, hắn đã làm ra chuyện ngu xuẩn đến mức nào?

Thì ra, từ đầu đến cuối… hắn đã nhận nhầm người!

Vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

“A Thành…”

Tịch Cẩm Nguyệt thấy hắn vừa khóc vừa cười, dáng vẻ ấy khiến cô ta  càng thêm sợ hãi. Cô ta  bước lên một bước, lo lắng hỏi han.

Hoắc Thành đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào cô ta : “Tôi nhớ lần trước cô cầu xin tôi cứu Hoắc Phong, cô đã dùng danh nghĩa ân nhân cứu mạng!”

Toàn thân Tịch Cẩm Nguyệt run rẩy: “Tôi…”

Cô ta không cố ý, cô ta chỉ là đã đến bước đường cùng!

“Vậy tại sao khi đó cô không nói thật? Rõ ràng cô không phải ân nhân cứu mạng của tôi!”

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play