Chương 486: Thiếu Soái Si Tình (86)

Edit:bắpp_03

Người kia còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Hoắc Thành ném nghiên mực thẳng vào đầu, máu chảy đầm đìa.

“Láo xược! Không thể nào!”

Hoắc Thành lần này nổi giận đùng đùng, kỳ thực cũng chỉ là đang tự lừa mình dối người mà thôi.

Nếu không phải trong lòng đã có sẵn nghi ngờ, thì khi nghe người ta nói Tịch Cẩm Hoan đã chết, hắn đâu đến mức tức giận đến sùi bọt mép như vậy?

“Các ngươi còn không mau tiếp tục đi tìm cho ta! Nếu không tìm được, ta khiến các ngươi không yên với ta đâu!”

Lúc này, Hoắc Thành đã có phần mất kiểm soát, hành xử chẳng khác gì đang giận cá chém thớt.

Đám sai vặt nhìn thấy cũng chỉ biết cười khổ, chẳng biết làm sao.

Nếu sớm biết Thiếu Phu Nhân quan trọng với ngài như vậy, thì lúc trước cần gì phải nghe theo Đại Thiếu Phu Nhân mà đi cứu người?

Tâm tư của Thiếu Gia, thật sự khiến người ta không sao hiểu nổi!

Khoảng thời gian này, Hoắc Thành chẳng khác gì kẻ điên.

Hắn thức trắng đêm này qua đêm khác, mỗi lần nhắm mắt lại là hình ảnh Đường Hoan đẩy hắn ra, sau đó bị người ta chém đứt chân lại hiện lên rõ mồn một.

Máu tươi tuôn xối xả, thịt da be bét!

Trong đầu hắn, chỉ toàn là hình bóng cô. Cô trách hắn vô tâm, cô oán hắn phụ bạc, cô ấm ức đến rơi nước mắt…

Ngoài cô ra, hắn không thể dung nạp bất kỳ điều gì khác!

Có những người, khi còn ở bên cạnh, ngươi chẳng hề để tâm, thậm chí còn thấy phiền phức. Nhưng đến khi họ biến mất khỏi cuộc đời ngươi, ngươi mới nhận ra…

Trong lòng như thiếu mất một mảnh, trống rỗng đến đáng sợ!

Sau khi sai người đi khắp nơi tìm Đường Hoan, Hoắc Thành cuối cùng cũng không gắng gượng nổi nữa, ngã phịch xuống ghế.

Hắn cứ thế ngồi đó, hết lần này đến lần khác nhớ lại từng nụ cười, từng hành động, từng câu nói của cô khi còn ở đây.

Còn có cả vật đính ước cô từng đưa cho hắn…

Chiếc túi thêu xấu xí đến mức không thể tả, vậy mà giờ đây, hắn lại không sao ghét bỏ nổi.

“Hoắc Thành, ta cũng biết đau, ta cũng là nữ nhân mà!”

“Hoắc Thành, ngươi tốt nhất nên biết điều một chút! Nếu không, ta có thể đổi người khác chống lưng bất cứ lúc nào!”

Trong đầu hắn, khi thì hiện lên dáng vẻ cô ấm ức, khi lại là bộ dạng ngang ngược, kiêu căng.

Đột nhiên, Hoắc Thành nhớ đến lời Đường Hoan từng nói với hắn đêm hôm đó…

“Hoắc Thành, nếu ta nói, người năm đó cứu ngươi là ta, ngươi có tin không?”

“Tịch Cẩm Nguyệt còn hại ta bị chặt đứt một chân...”

“A Thành, ta cầu xin ngươi, nể tình năm đó ta từng cứu ngươi một mạng, hãy giúp ta cứu Phong Ca!”

Lời của Đường Hoan và Tịch Cẩm Nguyệt cứ thế đan xen trong đầu Hoắc Thành, khiến hắn không dám nghĩ tiếp.

Nếu những gì Đường Hoan nói là thật…

“Người đâu, đi mời Đại Thiếu Phu Nhân đến cho ta!”

Hoắc Phong cuối cùng cũng được cứu về, nhưng sau khi trở về thì chẳng khác gì một phế nhân.

Gân tay gân chân đều bị đánh gãy, thân thể bầm dập, thương tích đầy mình.

Đối phương ra tay quá tàn độc!

Tịch Cẩm Nguyệt suốt thời gian này, đến cả con cũng không màng, ngày đêm túc trực bên giường bệnh của Hoắc Phong, bận rộn không ngơi tay. Cả người cô ta gầy rộc, tiều tụy đến mức không còn nhận ra nổi.

Khi đến viện của Tam Phòng, vừa bước vào cửa đã suýt ngã quỵ.

Lúc này, cô ta và Hoắc Thành trông chẳng khác gì nhau.

Cả hai đều gầy gò, tiều tụy, sắc mặt u ám.

Ánh mắt Hoắc Thành sáng rực, nhìn chằm chằm vào Tịch Cẩm Nguyệt không rời.

Không hiểu vì sao, dưới ánh mắt ấy, Tịch Cẩm Nguyệt lại cảm thấy chột dạ.

Sao hắn lại nhìn nàng như vậy?

“A Thành... gọi tôi đến có chuyện gì sao?”

Ánh mắt Hoắc Thành quá mức quỷ dị, khiến giọng nói của Tịch Cẩm Nguyệt cũng trở nên lắp bắp, không được trôi chảy.

“Gọi cô đến, đương nhiên là có chuyện quan trọng muốn hỏi.”

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play