Chương 457: Thiếu soái si tình (57)

Edit:bắpp_03 

“Ài, người ta vẫn nói con gái lớn không giữ được, cháu gái ta đây cũng thật là càng lớn càng khó giữ. Hoắc hiền chất à, nếu ngươi không chê, chi bằng nhận lấy tấm chân tình của cháu gái ta, ngươi thấy sao?”

Cổ Lão thấy Hoắc Thành từ đầu đến cuối không hé răng, bèn nói thẳng ra luôn.

“Nó cũng chẳng đòi hỏi danh phận gì. Nếu ngươi lo bên Tứ Di Thái khó ăn nói, thì cứ mua cho nàng một cái sân ở bên ngoài, nuôi dưỡng nàng một thời gian. Đợi sau này ngươi cánh cứng bay xa, không còn phải dựa vào Tứ Di Thái nữa, đến lúc đó đón nàng về cũng chưa muộn. Ngươi thấy sao?”

Đường Hoan tức đến mức suýt nữa thì nổ tung!

Có ai lại sốt ruột gả cháu gái mình làm tiểu thiếp như vậy không chứ?

Hoắc Thành chỉ khẽ cười nhạt.

Hắn đang chờ.

Chờ cái nữ nhân lén lút kia không nhịn được nữa mà nhảy ra mắng người.

Chẳng lẽ cô còn tưởng rằng hành tung của mình kín đáo lắm sao?

Lén lút, trốn trốn tránh tránh, bộ dạng kia…

Hắn xưa nay luôn quan sát tỉ mỉ, có người cứ nhìn chằm chằm vào hắn như vậy, mà cô lại không hề hay biết, chẳng phải là trò cười sao?

“Hoắc Tam Thiếu~” Một giọng nữ nũng nịu vang lên.

Không hiểu sao, khi nghe có người gọi mình, Hoắc Thành lại bất giác mỉm cười.

Hắn muốn xem thử, lát nữa tiểu ma đầu  kia sẽ làm ra trò gì?

Từ trước đến nay luôn kiêu ngạo, ương ngạnh, nếu trong tình huống này mà còn nhịn được, thì e rằng không phải cô rồi.

Đường Hoan vừa nghe thấy giọng điệu nũng nịu kia, lập tức nổi hết da gà.

Rõ ràng lúc nãy còn ra vẻ nhàn nhã, yên tĩnh, sao vừa mở miệng đã lộ nguyên hình?

Thế là cô lặng lẽ... quay lại chỗ cũ, tiếp tục ăn uống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Khóe mắt Hoắc Thành liếc thấy động tác của nàng, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, thậm chí còn hơi run lên…

“Người ta sắp thành nữ nhân của Hoắc Thành rồi, cô không định ngăn cản sao?” Ninh Viên nhìn Đường Hoan đang tiếp tục ăn uống, trong lòng không khỏi khó hiểu.

Đường Hoan vung tay, nhét một miếng điểm tâm vào miệng, rồi uống thêm một ly rượu trái cây, thản nhiên nói: “Yên tâm, hắn đâu có thích kiểu đó.”

Ban đầu cô đứng từ xa nhìn, thấy nữ nhân kia có khí chất hơi giống Tịch Cẩm Nguyệt – kiểu ôn nhu, dịu dàng, nên mới lén lút lại gần xem thử.

Nhưng vừa nghe cô ta mở miệng, Đường Hoan liền biết ngay, đây tuyệt đối không phải kiểu tiểu bạch hoa mà Hoắc Thành thích.

“Nhỡ đâu hắn thật sự nhận thì sao?”

Đường Hoan cười âm hiểm: “Vậy thì đến lúc đó, ta sẽ cho cô ta  biết thế nào là uy phong của chính thất! Vẽ mặt cô ta  như vẽ hoa, rồi bán thẳng vào kỹ viện!”

Ninh Viên kinh hãi: “Độc ác vậy luôn à?!”

“Đã tự mình lao đầu vào chỗ chết, thì đừng trách ta ra tay tàn nhẫn.” – Làm màu  Hoan online.

“Hoắc Thành cưới ngươi đúng là phúc phận tám đời mới có.”

Hai người vừa ăn vừa uống, trò chuyện vui vẻ vô cùng.

Trong lòng Hoắc Thành thì giận đến mức muốn bật cười lạnh, nhưng vì nể tình cảm, đành phải giả vờ như không có chuyện gì.

Tốt! Rất tốt!

Tịch Cẩm Hoan! Lá gan của cô càng lúc càng lớn rồi đấy!

Lúc này, vì nụ cười nhạt vừa rồi của Hoắc Thành, cháu gái Cổ Lão lập tức tưởng mình đã hấp dẫn được hắn, liền cười càng thêm kiều mị.

Cổ Lão cũng ra sức đẩy mạnh “sản phẩm” là cháu gái mình.

Trong lòng Hoắc Thành vốn đã nghẹn một bụng lửa, lại thêm bên cạnh có người cứ lải nhải không ngừng, lần này hắn dứt khoát không nể mặt nữa, lạnh giọng nói:

“Cổ Lão, hôm nay ngài nói những lời này trước mặt ta thì thôi, nhưng ngàn vạn lần đừng để lọt vào tai nhạc mẫu của ta! Nếu để bà ấy biết được, e rằng cả hai chúng ta đều không yên thân đâu!”

 

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play