Chương 478: Thiếu soái si tình (78)

Edit:bắpp_03

Sau khi chịu đựng cả thủy hình lẫn tiên hình[1], toàn thân Hoắc Thành ướt sũng, máu loãng thấm đẫm quần áo, sắc đỏ ban đầu bị nước hòa tan, nhìn qua không còn đáng sợ như trước.

[1] hủy hình (水刑)**: có thể hiểu là **hình phạt liên quan đến nước**, ví dụ như dìm nước, đổ nước vào mũi (như hình thức “waterboarding” ngày nay), hoặc dùng nước để tra khảo. Đây là loại tra tấn rất phổ biến từ cổ đến hiện đại.  

**Tiên hình (仙刑)**: là một cách gọi mỹ miều, mỉa mai hoặc tượng hình cho một hình thức tra tấn tàn khốc nhưng có vẻ ngoài “thanh nhã” hoặc “nhẹ nhàng”. Cũng có thể là tra tấn bằng cách giam giữ trong tư thế ép buộc lâu dài khiến người bị tra dần như “thoát xác” – nửa sống nửa chết, như "tiên" mà không phải tiên. Cũng có khả năng đây là một lối chơi chữ hoặc cách gọi ẩn dụ trong văn chương cổ.

Chỉ là sắc mặt hắn tái nhợt đến cực điểm, mí mắt sụp xuống, cả người rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, chỉ còn sót lại một tia ý thức mong manh.

Nhìn nam nhân từng luôn khí phách hiên ngang giờ đây chẳng khác gì một con chó chết, Đường Hoan cũng không khỏi cảm thán:

Thà vì một câu nói của Tịch Cẩm Nguyệt mà liều mạng đi tìm cái chết, chứ nhất quyết không chịu ở lại bên cạnh nàng, để nàng dìu hắn bước lên đỉnh cao nhân sinh.

Đúng là cái thứ gọi là "hào quang nữ chính" thật khiến người ta tức đến phát điên!

“Cầm mười vạn lượng ngân phiếu, đến cả bộ quần áo sạch cũng không cho thay, có phải quá keo kiệt rồi không?”

Dù vẻ ngoài vẫn giữ được vẻ bình tĩnh thong dong, nhưng Đường Hoan không thể không thừa nhận: nữ nhân này đúng là con gái Tịch gia Tứ Di Thái, gặp nguy không loạn, đến mức này vẫn còn giữ được đầu óc tỉnh táo.

Nếu đổi lại là nữ nhân bình thường, chỉ sợ đã sớm khóc ngất vì đau lòng cho trượng phu rồi.

Trong lòng Đường Hoan cười lạnh: Hừ, đau lòng? Không có đâu! Cả đời này cô cũng không biết đau lòng là gì!

Tự mình chuốc lấy, trách được ai?

“Ai, sao cứ thích tìm đường chết như vậy chứ?”

Trong cơn mê man, Hoắc Thành mơ hồ nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, mang theo tiếng thở dài.

Giữa lúc nóng lạnh luân phiên giày vò, hắn lờ mờ cảm nhận được có người đang giúp hắn thay quần áo, còn cẩn thận dùng khăn lạnh lau người, hạ nhiệt cho hắn.

Hắn đại khái cũng đoán được là ai, nhưng mí mắt nặng như đeo đá, căn bản không thể mở ra nổi.

Cô sao lại đến đây?

Cô làm sao tìm được nơi này?

Hoắc Thành muốn hỏi, nhưng thân thể không cho phép, miệng cũng không thể mở, chỉ có thể nóng ruột nóng gan trong lòng.

Đường Hoan chân què, bận trước bận sau, mệt đến mức suýt nữa ngã gục xuống đất.

Mẹ nó chứ!

Mỗi lần nữ chính gây họa, cuối cùng người phải dọn dẹp tàn cục đều là cô!

Tức đến phát điên!

Tức đến muốn ngất!

Tức đến chỉ muốn đá cho Hoắc Thành hai phát!

“Tịch Cẩm Nguyệt tốt đến vậy sao? Đáng để anh biết rõ có nguy hiểm mà vẫn liều mạng đến cứu chồng cô ta?”

Đường Hoan vươn tay nhéo mặt Hoắc Thành, bên trái một cái, bên phải một cái, cố tình nắn bóp thành đủ loại biểu cảm kỳ quái.

Dù sao bây giờ hắn đang hôn mê, cô muốn làm gì chẳng được!

Hoắc Thành cảm thấy mặt đau âm ỉ, nhưng vẫn không thể mở mắt, cũng không thể cử động.

Hắn muốn phản bác! Hắn đâu phải vì biết rõ nguy hiểm mà vẫn cố chấp đến cứu Tịch Cẩm Nguyệt! Mà là vì mang ơn cứu mạng, nên mới không thể không đến!

“Ta – Tịch Cẩm Hoan – một kẻ què, không có chỗ đứng, đào tim móc phổi đối tốt với anh, vậy mà anh lại chẳng thèm để vào mắt, hử?”

Đường Hoan vỗ vỗ mặt hắn, rồi bật cười tự giễu.

Rõ ràng là đang cười, nhưng trong tiếng cười lại mang theo nỗi chua xót và mỉa mai khó tả.

Đây là số mệnh sao?

Số trời đã định, cưỡng cầu cũng vô ích!

Trong lòng Hoắc Thành càng thêm rối bời. Không phải là không có chỗ đứng! Không phải như vậy!

Hắn cũng không hiểu vì sao bản thân lại nôn nóng đến mức này!

“Cũng được thôi, dù sao tôi cũng đã cho anh không biết bao nhiêu cơ hội, nhưng đổi lại chỉ là thất vọng. Nếu lần này anh có thể tai qua nạn khỏi, vậy thì chúng ta chia tay trong yên bình. Nếu anh đã yêu Tịch Cẩm Nguyệt đến vậy, thì tôi thả anh tự do, để anh được ở bên cô ta cũng tốt…”

Dù sao tôi cũng đã cố gắng đến mức này, nếu cuối cùng vẫn không thể thành công…

Vậy thì cũng chẳng còn gì để tiếc nuối nữa.

Tuy sẽ thấy tủi thân, sẽ thấy hụt hẫng, nhưng cô đã quen rồi.

Người ta thường nói, có bao nhiêu cố gắng sẽ nhận lại bấy nhiêu hồi báo. Nhưng những lời đó, với cô, dường như chưa từng ứng nghiệm.

Cô đã trả giá tất cả, đánh đổi mọi thứ để theo đuổi, nhưng kết cục nhận lại, thường chỉ là một chữ: bi ai.

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play