Chương 479: Thiếu soái si tình (79)
Edit:bắpp_03
Không biết Hoắc Thành đã phải gắng gượng bao nhiêu mới có thể khẽ nhúc nhích cánh tay.
Bàn tay gần bên liền nắm lấy tay hắn ——
“Tịch Cẩm Hoan…”
Hắn mấp máy môi, giọng nói yếu ớt đến mức gần như không thể nghe thấy.
Nhìn bộ dạng hắn lúc này, thật sự rất thảm, chắc chắn đã bị đánh không nhẹ.
“Dậy đi.” Đường Hoan vừa nói, vừa nhẹ nhàng lau vết máu đang chảy trên trán hắn.
Chỉ mong đừng để lại sẹo quá nặng, dù sao cô vẫn là người có chút để ý đến dung mạo. Dáng dấp hắn vốn đã đẹp, nếu có thể giữ được thì cô cũng dễ mềm lòng hơn một chút.
Nếu mà hủy dung rồi mà vẫn còn dám làm mấy chuyện như vậy, cô nhất định sẽ đánh cho hắn gọi cha luôn!
“Em… có phải đang giận tôi không?” Hoắc Thành thấp thỏm hỏi.
Đường Hoan khẽ cười, vẻ mặt bình thản như chẳng có chuyện gì, “Không giận, đừng nghĩ nhiều.”
“Nhưng vừa rồi em nói…” — nói là muốn chia tay với tôi.
Hoắc Thành đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nhưng lại không dám nói hết câu.
“Nếu anh đã nghe thấy, vậy thì càng tốt. Đỡ phải sau này tôi còn phải nghĩ cách mở miệng nói với anh.” Đường Hoan vừa nói, vừa đấm đấm cái chân què của mình, sau đó ngồi bệt xuống đất, cởi giày vớ ra, bắt đầu xử lý vết thương đang rỉ máu trên chân.
Hệ thống: 【……】
Ký chủ rác rưởi của ta quả nhiên không giống đám hồ ly tinh ngoài kia, trước mặt Boss mà dám ôm chân, rồi thản nhiên moi móc vết thương như đại hán!
Cảnh tượng này… đúng là…
Có mùi vị thật đấy!!!
“Nhưng em vừa nói là không giận mà…” Hoắc Thành sốt ruột, cố gắng ngồi dậy.
Đường Hoan bật cười, “Chính vì đã quyết định buông bỏ, nên mới không còn gì để giận nữa.”
Nữ nhân nếu còn có thể nổi điên, còn có thể cãi nhau với ngươi, thì chứng tỏ trong lòng vẫn còn hy vọng.
Còn nếu đã bình tĩnh thu dọn tâm tình, thì còn đâu đường quay lại?
“Tịch Cẩm Hoan, em muốn buông bỏ cái gì? Buông bỏ tôi sao?”
Hoắc Thành lảo đảo đứng dậy từ dưới đất, nhưng vì lưng đầy thương tích nên đau đến mức thở cũng khó khăn.
“Tôi là chồng của em! Là người sẽ nắm tay em đi hết nửa đời còn lại!” Hoắc Thành gằn từng chữ.
“em buông bỏ tôi rồi thì định chọn ai? Ninh Viên sao? Hắn là con trai được Ninh Đại Soái ở Lệ Thành coi trọng nhất, em nghĩ hắn thật lòng với em sao?”
Hắn giận đến mức không kiềm chế được, lời nói cũng chẳng còn lựa chọn.
“Cùng nhau đi hết quãng đời còn lại?”
Đường Hoan lặp lại mấy chữ đó, rồi quay sang nhìn Hoắc Thành, nở nụ cười đầy châm chọc.
“Bây giờ anh mới nói mình là chồng của tôi? Hoắc Thành, tôi từng xem anh là người sẽ cùng tôi đi hết đời này, nhưng còn anh thì sao?”
Đột nhiên, giọng cô cao vút, mang theo nỗi uất ức không gì sánh được: “anh đã đối xử với tôi thế nào?”
“Tịch Cẩm Nguyệt hồi phủ, anh đích thân ra tận cổng thành đón cô ta , còn tôi thì sao? Một mình tôi khập khiễng quay về! Tịch Cẩm Nguyệt sinh con, anh đứng ngoài sân nhà cô ta còn sốt ruột hơn cả cha ruột! Cô ta cầu xin anh, tôi cũng cầu xin anh, nhưng cuối cùng thì sao…” Đường Hoan nhún vai, vẻ mặt bất lực, “Cuối cùng anh vẫn chọn mạo hiểm vì cô ta!”
Đường Hoan vốn nghĩ mình đã quen với việc chịu ấm ức.
Nên khi nói ra những lời này, cô tưởng sẽ không đau lòng đến vậy.
Thế nhưng càng nói, nước mắt lại không kìm được mà lăn dài trên má.
“anh cứ luôn miệng nói tô với Ninh Viên không thể nào, chẳng qua là vì anh thấy tôi là kẻ què, không xứng ngồi ngang hàng với người khác!”
“Tôi…” Hoắc Thành nhìn cô khóc, chỉ cảm thấy lòng rối như tơ vò.
“Hoắc Thành, tôi tuy què chân, nhưng tôicũng có tôn nghiêm! Tịch Cẩm Nguyệt là nữ nhân, tôi cũng là nữ nhân!”
“Dù từ trước đến nay tôi luôn bị người ta chỉ trỏ là kẻ tàn tật, nhưng khi bị tổn thương, tôi vẫn sẽ thấy đau lòng!”