Chương 477: Thiếu soái si tình (77)

Edit:bắpp_03

“Đại huynh đệ, chúng ta thương lượng một chút được không? Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, không cần phải thô bạo như vậy đâu mà...”

Đường Hoan bị người ta kéo đi, vừa bị lôi xềnh xệch vừa yếu ớt lên tiếng thương lượng với kẻ đang giữ mình.

Thế nhưng đối phương chẳng mảy may động lòng, cứ thế khiêng cô đi như khiêng bao gạo, không hề nương tay.

“Lão đại! Ở cổng trại chúng ta bắt được một nữ nhân!” Một tên tiểu đệ hớn hở chạy vào bẩm báo.

Dù sao thì, đây đúng là một nữ nhân xinh đẹp hiếm thấy, vừa nhìn đã biết là tiểu thư khuê các được nuông chiều từ bé, xuất thân từ nhà quyền quý.

Trong thời buổi loạn lạc thế này, đến heo mẹ còn được ví như Điêu Thuyền, huống chi là một tiểu nương tử da thịt nõn nà như cô!

Thế nhưng, trùm thổ phỉ dường như vẫn còn giữ chút nguyên tắc.

“Mẹ nó, ai cho các ngươi bắt nữ nhân về hả? Quên lời ta từng dặn các ngươi rồi sao?”

“Nhưng mà... là nữ nhân này tự mình đi đến cổng trại chúng ta mà.” Tên tiểu đệ ấm ức giải thích.

“Thả người ra trước đi! Hai tên đại nam nhân mà lại khiêng một nữ nhân, không thấy mất mặt trại chúng ta à?”

Đường Hoan vừa được thả ra, suýt nữa thì hai chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.

Nàng cố gắng đứng vững, rồi khập khiễng bước về phía trùm thổ phỉ đang ngồi ở vị trí cao nhất.

Dáng đi tập tễnh ấy lập tức thu hút sự chú ý của hắn.

Nếu không nhớ nhầm thì, mọi người vẫn đồn rằng con gái lớn của Tịch gia Tứ Di Thái... là một người què.

Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến thế? Vừa mới bắt được Hoắc Thành, giờ lại có một nữ nhân què xuất hiện.

Nói hai người này không có liên quan gì, ai mà tin cho được?

“Ngươi là thiên kim của Tịch gia Tứ Di Thái?”

Trùm thổ phỉ vừa hỏi, vừa phất tay ra hiệu cho tiểu đệ dọn chỗ ngồi cho Đường Hoan.

Dù sao thì, cho dù bọn họ có là thổ phỉ bị đẩy vào rừng trong thời loạn thế, cũng không đến mức làm khó một nữ nhân. Đường đường là nam tử hán đại trượng phu, nếu đến cả nữ nhân cũng không tha, thì khác gì cầm thú?

“Ta là phu nhân của Hoắc Thành.” Đường Hoan chỉnh lại lời hắn.

“Không biết Hoắc Tam Thiếu phu nhân, vì sao lại đến được trại chúng ta?” Trùm thổ phỉ dò hỏi.

“Ta đến đây bằng cách nào không quan trọng. Quan trọng là, các ngươi bắt tướng công của ta – Hoắc Thành, vậy thì phải làm gì các ngươi mới chịu thả người?”

Tất nhiên, trước khi thả, tốt nhất là để ta đánh hắn một trận cho hả giận!

Đường Hoan âm thầm bổ sung trong lòng.

“Con gái lớn của Tịch gia Tứ Di Thái, quả nhiên không giống những nữ tử tầm thường. Thẳng thắn, gan dạ, ta thật sự rất thưởng thức. Đã vậy, ta cũng không vòng vo nữa.

Hoắc Tam Thiếu, chúng ta tuyệt đối không thể thả. Còn Hoắc Đại Thiếu, đợi đến thời cơ thích hợp, tự nhiên sẽ thả.”

Sở dĩ bọn họ dám ngang nhiên như vậy, không sợ bị Đại Soái Phủ trả thù, là bởi vì Hoắc Phong đã sớm bị giấu ở một nơi cực kỳ an toàn. Dù người của Đại Soái Phủ có kéo quân đến, thì đã sao?

Phi! Muốn thả cái ôn thần Hoắc Phong kia á? Nằm mơ đi!

Đường Hoan thầm rủa trong bụng.

“Nếu đã không chịu thả người, vậy thì để ta và tướng công ta bị giam cùng một chỗ, thế nào?”

Trùm thổ phỉ hơi sững người. Thiên kim Tứ Di Thái đi đứng không tiện, mà lại muốn ở cùng Hoắc Thành – kẻ đang bị giam giữ nghiêm ngặt, thân thể yếu ớt như vậy liệu có chịu nổi không?

“Sao? Chẳng lẽ các ngươi còn sợ một nữ tử yếu đuối như ta sẽ làm ra chuyện gì sao?”

Trùm thổ phỉ nhướng mày.

So với việc thả người rồi rước lấy phiền toái không cần thiết, chi bằng cứ để nàng tạm thời ở lại trong trại thì hơn…

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play