Chương 467: Thiếu soái si tình (67)

Edit:bắpp_03

Đường Hoan vô cùng căng thẳng.

Từ cái đêm Hoắc Thành nói rằng sau khi tiệc đầy tuổi kết thúc, hắn hy vọng hai người có thể có một đứa con của riêng mình, cô liền luôn trong trạng thái thấp thỏm không yên.

Kỳ thực, cô là người rất cầu toàn trong chuyện tình cảm.

Cô không thể chấp nhận việc khi ở bên nhau, trong lòng đối phương vẫn còn vương vấn người khác.

Bởi lẽ, cô vốn đã là kẻ cô độc giữa cõi đời này, đã đủ bơ vơ không nơi nương tựa rồi.

Cớ sao trong chuyện tình cảm, cô lại không thể có được hạnh phúc xứng đáng thuộc về mình?

Vì vậy, Đường Hoan thật sự rất lo lắng. Nhỡ đâu Hoắc Thành cứ khăng khăng muốn kéo cô vào mấy chuyện khó nói kia thì sao…

Nhưng đời người, ai biết trước được chữ ngờ.

Cô còn chưa kịp nghĩ xem nên làm thế nào cho phải, thì đã phát hiện... cái nón xanh kia sắp đội lên đầu mình đến nơi rồi!

Chuyện phải kể từ tiệc đầy tuổi lần này.

Lúc ấy, chiến sự nơi tiền tuyến đang căng thẳng, Hoắc Đại Soái dĩ nhiên không thể vì tiệc đầy tuổi của trưởng tôn nữ mà bỏ mặc chiến trường, phủi tay quay về.

Thế nên chỉ có thể để Hoắc Phong vội vã trở về trước một ngày.

Tuy tin tức là vậy, nhưng mãi đến khi tiệc đầy tuổi kết thúc, vẫn không thấy bóng dáng Hoắc Phong đâu!

Từ tiền tuyến về Vận Thành, nếu thúc ngựa không ngừng nghỉ, thì chưa đến một ngày là tới nơi.

Theo lý mà nói, Hoắc Phong phải có mặt ở Vận Thành từ đêm trước ngày tổ chức tiệc đầy tuổi mới đúng!

Thế nhưng, hắn vẫn bặt vô âm tín.

Tịch Cẩm Nguyệt lúc ấy đã bắt đầu thấy bất an. Cô vốn là người chưa từng trải qua sóng gió, chỉ cần có chuyện gì vượt ngoài dự liệu là sẽ hoang mang lo sợ.

Nhưng vì tiệc đầy tuổi của con gái, cô đành phải gắng gượng chống đỡ.

Ban đầu, ai cũng nghĩ chỉ là Hoắc Phong bị trì hoãn giữa đường mà thôi.

Nào ngờ, chờ đến hai ba ngày sau vẫn không có lấy một chút tin tức.

Mãi đến chạng vạng ngày thứ ba, mới có một tên ăn mày gõ cửa Đại Soái Phủ, nói có người nhờ hắn đưa thư.

Tịch Cẩm Nguyệt vừa mở thư ra xem, liền lập tức ngất xỉu tại chỗ ——

“Hoắc đại thiếu hiện đang là khách quý tại trại của ta. Nếu muốn hắn bình an trở về, xin chuẩn bị mười vạn ngân phiếu thông đoái, do chính Hoắc Tam Thiếu – Hoắc Thành – đích thân mang đến trại. Nếu không, đầu một nơi, thân một nẻo, có chuyện gì đừng trách ta độc ác!”

Trong sân Tam phòng.

“Tôi nghe nói em có chuyện muốn tìm tôi? Còn nghe nói... em có thứ gì đó muốn tặng tôi?”

Hoắc Thành ngồi xuống bên cạnh Đường Hoan, khóe môi cong cong, nửa cười nửa không.

Đường Hoan ngẩng đầu nhìn thấy bộ dạng hồ ly ranh mãnh kia của hắn, trong lòng liền dâng lên cảm giác chột dạ.

“Hắc hắc hắc...” cô cười khô mấy tiếng.

Sau đó rụt rè lấy từ sau lưng ra hai cái túi gấm.

“Gần đây tôi mới học thêu, anh thấy thế nào? Tôi cố ý thêu hai cái túi tiền, một cái cho anh, một cái cho tôi.”

Hoắc Thành lập tức tỏ ra hứng thú: “Cho nên em gọi tôi đến đây, là để tặng tín vật đính ước?”

Đường Hoan tiếp tục cười khan, rồi nhanh chóng nhét một cái túi vào tay Hoắc Thành, như thể sợ chậm một bước sẽ bị từ chối vậy.

Hoắc Thành cầm túi tiền lên, đưa ra trước mắt ngắm nghía.

Ban đầu hắn còn tưởng sẽ thấy một món đồ nhỏ xinh xắn, tinh xảo. Ai ngờ khi nhìn rõ túi gấm do Đường Hoan thêu, khóe miệng hắn không nhịn được mà giật giật.

Cái này…

Xấu thật sự!

Thêu cái gì vậy chứ…

Hoắc Thành cảm thấy mắt mình sắp mù đến nơi, phải vận dụng hết sức tưởng tượng mới lờ mờ nhận ra — chẳng lẽ đây là hình hai tiểu nhân nắm tay nhau?

“Thế nào? Có thích không?”

Thấy Hoắc Thành chăm chú nhìn túi tiền không rời mắt, Đường Hoan liền hớn hở hỏi.

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play