Chương 468: Thiếu Soái Si Tình (68)
Edit:bắpp_03
Hoắc Thành hiếm khi thuận theo lòng người, nhận lấy túi tiền rồi cẩn thận cất vào ngực, sau đó còn cố tình che giấu lương tâm mà đáp: “Chỉ cần là ngươi tặng, cái gì cũng đều đặc biệt.”
Hai chữ “thích” kia, hắn thật sự không nói nên lời.
Cảm giác như đang nói dối mà che giấu lương tâm vậy.
Ai da, đến cả thứ này cũng tặng luôn!
Gần như là đủ bộ rồi!
Bầu không khí lúc này xem ra khá hòa hợp, Đường Hoan cảm thấy đã đến lúc nói chuyện chính sự.
“Hoắc Thành à, chuyện lần trước anh nói đó, mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều…” Đường Hoan nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của Hoắc Thành, trong lòng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn cố gắng nói ra.
Hoắc Thành nhìn cô, muốn xem cô định nói gì.
“Tôi cảm thấy chuyện tình cảm thì nên tiến từng bước một, không thể vội vàng.”
Ừm, nói rất có lý!
Trong lòng Đường Hoan tự vỗ tay khen ngợi mình.
Sau đó càng thêm đường hoàng mà nói tiếp: “Cho nên, từ giờ trở đi, anh nên theo đuổi tôi, yêu tôi, như vậy chúng ta mới có thể vui vẻ mà sinh con! Nếu không, đứa trẻ lớn lên trong một môi trường thiếu tình yêu, biết cha mẹ mình không yêu nhau, thì đó là một tổn thương rất lớn đối với nó!”
Đường Hoan một hơi nói hết, tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên.
“Chỉ vậy thôi?” Hoắc Thành nghe xong, bình tĩnh hỏi lại.
Đường Hoan ngẩn người.
Chẳng lẽ vừa rồi cô nói chưa đủ rõ ràng, nên hắn không hiểu?
Khóe môi Hoắc Thành khẽ cong lên, hắn sao có thể không hiểu cô nói gì…
Cô thì tặng túi tiền, lại còn làm ra vẻ nghiêm túc.
Kỳ thực, mục đích cuối cùng chẳng qua là muốn nói cho hắn biết — cô không muốn động phòng!
“Hài tử còn chưa sinh ra, em làm sao biết nó sẽ lớn lên trong môi trường thiếu tình yêu, hửm?”
Hoắc Thành đột nhiên đứng dậy, nghiêng người về phía Đường Hoan.
Hắn hạ thấp giọng, thì thầm bên tai nàng.
Nếu đã nói là bắt đầu lại từ đầu, thì nhất định sẽ là một khởi đầu thật sự.
Hoắc Thành cúi sát đến mức gần như chạm vào nàng.
Đường Hoan thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn phả lên da.
Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên ái muội, khiến người ta cảm thấy khó xử.
Ngay lúc ấy, một tràng tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Hoắc Thành nhíu mày, giọng không kiên nhẫn: “Chuyện gì?”
“Thiếu Gia, nha hoàn bên cạnh Đại Thiếu Phu Nhân đến bẩm báo, nói Đại Thiếu Phu Nhân vừa mới ngất xỉu!”
Đường Hoan: …
Vậy nên Hoắc Thành còn kiêm luôn cả nghề đại phu?
“Sự việc hình như có liên quan đến Đại Thiếu Gia, bên Đại Phòng mời ngài mau chóng qua đó một chuyến!”
Hoắc Thành theo phản xạ nhìn thoáng qua Đường Hoan.
Đường Hoan đưa tay sờ mũi, ánh mắt lảng tránh khắp nơi, làm bộ như không nghe thấy gì.
Bằng không thì cô biết làm sao?
Cô cũng tuyệt vọng lắm rồi!
Rõ ràng Tịch Cẩm Nguyệt suốt một hai năm nay gần như không gây chuyện, vậy mà đúng lúc Hoắc Thành vừa có chút dao động, muốn bắt đầu lại từ đầu, thì cô ta lại nhảy ra làm loạn!
Đường Hoan còn có thể nói gì?
Ngoài việc tự trách mình xui xẻo, còn có thể làm gì khác?
“Tôi đi xem một chút, lát nữa sẽ quay lại.”
Đường Hoan vung tay một cách hờ hững.
Đi thì đi, ai thèm giữ!
Xem ra thời gian qua, cô đã nghĩ quá nhiều rồi!
Còn tưởng nếu Hoắc Thành thật sự muốn bắt đầu lại, thì cô nên đối mặt thế nào. Giờ xem ra, căn bản chẳng có cơ hội bắt đầu lại gì cả.
“Tôi thật sự chỉ đi xem thôi, em đừng nghĩ lung tung.” Hoắc Thành thấy cô như thể đang tự buông xuôi, bèn đặt tay lên vai cô, xoay người cô lại, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô.
“Hiện tại đại ca và mấy huynh đệ đều không có ở nhà, tôi có trách nhiệm xử lý mọi chuyện trong Hoắc Gia. Không phải là tôi cố tình ‘dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng’ đâu.”